"Không có gì ghê gớm mà đệ lại đi cầu Hoàng thượng ban thư hòa li à?" Lâu Lan giơ tay lau nước mắt, vậy nhưng nước mắt cứ như suối, lau đi rồi lại chảy ra, "Mắt đệ sao lại bị thương?"
"Khi cứu người bị tổn thương đại não, đệ còn cho là không sao, không ngờ đột nhiên lại như vậy."
"Có phải Ngân Tuyết ghét bỏ đệ, nên đệ mới hòa li với nàng?" Lâu Lan tuy hỏi vậy nhưng chính bản thân cũng không tin điều đó, tuy nàng với Liễu Ngân Tuyết tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Liễu Ngân Tuyết cho nàng ấn tượng cực tốt, trước sau nàng đều cho rằng không có khả năng Liễu Ngân Tuyết là loại người đó, Lâu Duẫn đã vì cứu nàng ấy mà bị thương, nàng ấy càng không thể ghét bỏ Lâu Duẫn.
"Chuyện mắt của đệ, nàng ấy không biết." Lâu Duẫn hiểu tính Lâu Lan, nếu không hỏi được rõ ràng thì sẽ không chịu từ bỏ, hắn nói: "So với làm Kỳ vương phi, Ngân Tuyết thích tự do hơn, bộ dáng đệ thế này sau này cũng không bảo hộ được nàng, trước kia đệ kết thù quá nhiều, nàng ấy lưu lại bên đệ cũng chỉ càng thêm nguy hiểm, chi bằng để nàng ấy đi."
"Đệ cảm thấy muội ấy không yêu đệ?"
Lâu Duẫn lãnh trào: "Không phải đệ cảm thấy mà sự thật là ấy, ngày ấy ở trên Giao Thái Điện, đệ đã làm nàng ấy tổn thương quá nặng, nếu đệ đứng về phía nàng ấy thì cũng không đến mức nàng phải chịu hai mươi đại bản, kể từ ấy, tuy đệ tận lực đền bù nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692671/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.