Mệnh Nguyệt ở đây, vậy người ngồi trong xe ngựa hẳn là Lâu Duẫn, không biết vì sao bỗng nhiên nàng muốn thở dài.
Xe ngựa Liễu Ngân Tuyết càng lúc càng xa, trong chiếc xe ngựa còn lại, Độc Lang Trung nhìn Lâu Duẫn với tấm băng bịt mắt màu đen, nói: "Vương phi luôn sống ở Tây Sơn biệt viện, sắp tới trung thu chắc là về nhà đoàn tụ cùng gia đình."
Lâu Duẫn không nói gì, hắn dựa vào thùng xe, mặt không biểu tình.
Kể cả Độc Lang Trung lúc này cũng không đoán được Lâu Duẫn đang nghĩ gì, nhưng hắn hiểu Lâu Duẫn chắc hẳn đang rất khó chịu, người mình yêu nhất ở ngay trước mặt mà bản thân lại nhìn không thấy sờ không được.
Ngay cả việc nói với Liễu Ngân Tuyết vài câu hắn cũng không có dũng khí.
Đã từng là một nam tử cao ngạo kiêu hùng, giờ lại biến thành bộ dáng gầy yếu tự ti, thật khiến người ta nuối tiếc, Độc Lang Trung hỏi: "Vương gia, nếu mắt người không gặp vấn đề thì người có hòa li với Vương phi không?"
Lâu Duẫn dựa vào thùng xe, cười khổ: "Nàng đáng giá với những thứ tốt nhất thế gian, ta một kẻ tàn phế sao có thể xứng với nàng, chi bằng thả nàng đi để nàng sống cuộc sống nàng mong muốn."
Như vậy câu trả lời chính là sẽ không.
Độc Lang Trung chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu, nhưng có một minh chứng sống như Lâu Duẫn Đó bày ra trước mặt, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở hắn tình yêu là thứ có thể mang đến thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692663/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.