Lâu Duẫn ngã sõng xoài trên mặt đất, cả người đều đau đớn, nước rửa chân đổ ra, chảy nhơ nhớp, thấm ướt cả quần áo hắn.
Hắn nằm trên đất, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đúng là một tên phế vật.
Đi lại thôi cũng không làm được.
Quá tối, thế giới này ảm đạm không ánh sáng, xung quanh chỉ toàn là màu đen, không có tinh quang, không có ánh sáng, hắn nằm trên mặt đất lạnh băng, bỗng nhiên nở nụ cười nặng nề.
Cũng tốt, hắn nghĩ, cũng tốt, Thẩm Dục ưu tú, nàng gả cho Thẩm Dục là tốt, thật tốt cho nàng, Thẩm Dục sẽ bồi nàng đi nốt cuộc đời này, chứ không phải một tên tàn phế như hắn.
Nhưng hắn đang cười, nước mắt lại cứ thế chảy ra.
Đêm khuya, Tây Sơn biệt viện, trong phòng đốt đèn, Liễu Ngân Tuyết còn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, nhưng mà nhìn cả buổi cũng không nhìn được chữ nào, trong đầu nàng lặp đi lặp lại lời Trầm Ngư nói.
Những lời đó không phải nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng tự mình cân nhắc là một chuyện, bị người khác nói ra lại là một chuyện khác, khi nàng tự mình cân nhắc sẽ lập tức phủ định, cảm thấy có lẽ bản thân tự mình đa tình, nhưng khi có người nói ra thì nàng cảm thấy, không chừng đó là thật.
Không chừng Lâu Duẫn là thật sự, nguyện ý vì nàng mà đi tìm chết.
Nàng biết Lâu Duẫn gấp gáp hòa li, gấp gáp khiến nàng rời đi đương nhiên là có lý do riêng hắn không muốn nói ra, nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692653/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.