Trầm Ngư bụng đầy khó hiểu, hỏi nàng: "Vương phi, người nói có phải Vương gia thích người hay không? Bằng không sao lại vì muốn lưu lại Thanh Sơn Viện mà tự xé miệng vết thương? Đó là máu thịt nha, xé ra sao có thể không đau. Ngày thường khi nô tỳ thêu thùa may vá, bị kim đâm thôi đã đau không chịu được, sao Vương gia có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ?" 
Liễu Ngân Tuyết tươi cười chua xót: "Hắn đối với bản thân đã tàn nhẫn, có thể thấy được đối với người khác còn ác hơn." 
Lâu Duẫn vì muốn lưu lại Thanh Sơn Viện đã có thể đối xử với mình như vậy, nếu có một ngày hắn biết rằng hắn chung quy không giữ được nàng, hắn sẽ thế nào? Liễu Ngân Tuyết quả thực không dám tưởng tượng. 
Nếu có một ngày, nàng thật sự thành công thoát khỏi Kỳ vương phủ, thoát khỏi Lâu Duẫn, hắn sẽ làm gì? 
Liễu Ngân Tuyết tay chân lạnh lẽo. 
Trầm Ngư thì không nghĩ nhiều như Liễu Ngân Tuyết, nàng nói: "Nô tỳ thấy Vương gia đối với người khá tốt, cứ sống tiếp thế này cũng không phải không được, chuyện quá khứ dù sao cũng qua rồi, sống phải nghĩ đến tương lai. Dù Vương gia tàn nhẫn hay không, chỉ cần không tàn nhẫn với Vương phi, luôn đối tốt với người là được, phải không ạ?" 
"Đúng vậy, khá tốt." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng chậm rãi nói. 
Nhưng mà một lần tổn thương khiến nàng không cho phép bản thân mở lòng với Lâu Duẫn một lần nữa, bây giờ nàng còn lưu lại Kỳ vương phủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692490/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.