"Đương nhiên là có mục đích, đến lúc đó con sẽ kể kĩ càng cho tổ phụ và mẫu thân," Liễu Ngân Tuyết vừa nói vừa đoạt quân cờ trắng trong tay Liễu Kỳ Sơn, đánh cờ với Liễu Triều Viễn, "Phụ thân, người không phải đối thủ của tổ phụ, để nữ nhi đánh đi, nữ nhi giúp người tìm đường thoát!"
Liễu Kỳ Sơn: "......"
Ăn cơm tối ở Liễu phủ xong xuông, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn ngồi xe ngựa hồi phủ.
Lý Mạn mở bao lì xì Lâu Duẫn cho Liễu Ngân Sinh và Liễu Ngân Sương, vừa thấy liền hoảng hốt, bên trong mỗi bao lì xì là ngân phiếu một nghìn hai trăm lượng, Lý Mạn đặt ngân phiếu lên mạng, nhìn Liễu Kỳ Sơn thở dài: "Sao Lâu Duẫn cho ngân phiếu nhiều vậy nhỉ?"
"Còn sao nữa? Là muốn bồi thường." Liễu Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng.
"Vậy ông thấy thế nào?" Lý Mạn hỏi.
"Hắn thương tổn nữ nhi ta, nhận ít bạc có hắn có gì không ổn? Cứ cầm đi." Liễu Kỳ Sơn buông sách, nha hoàn múc nước tiến vào, ông rửa tay rửa mặt rồi cởi giày ngồi lên giường: "Tên tiểu tử đó hành sự quá cực đoan, Ngân Tuyết ở chỗ hắn trước sau gì cũng có chuyện, nếu không phải nó còn chuyện phải làm ta đã sớm kéo nó ra ngoài rồi."
"Ông cũng biết Kỳ vương hành sự cực đoan, nếu Ngân Tuyết thật sự rời đi, có khi nào hắn sẽ lấy Liễu phủ chúng ta khai đao không?"
"Sẽ không," Liễu Kỳ Sơn lắc đầu, "Bà không thấy sao? Hắn có tình với Ngân Tuyết, tên tiểu tử đó trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692481/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.