Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau
Đây là niềm vui bất ngờ quá đột ngột, Thái Bình Vương đần độn ăn hết bát cháo, ngoại trừ biết là môi Đỗ Thư Dao mềm mại ra, chẳng biết mùi vị gì khác nữa. Đỗ Thư Dao đút cho hắn xong, lau miệng bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Thái Bình Vương, cũng cảm thấy da đầu hơi tê dại, nhanh chóng tìm được lý do ra khỏi phòng, nàng có phần khó xử. Có điều trong lòng nàng cũng không hề bài xích chút nào, dù sao trước đây khi hai người ở bên nhau, ngoại trừ thật sự làm việc của vợ chồng ra, thì gần như những việc nên làm hay không nên làm giữa nam nữ cũng đều đã làm cả rồi. Lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, không cảm thấy sao hết, nhưng bây giờ Đỗ Thư Dao vừa nhớ lại, lập tức cảm thấy mình là kẻ ngốc, Chuỗi Chuỗi thật sự có tình cảm nam nữ với nàng, như vậy có lẽ nàng cũng có trách nhiệm. Hắn chẳng hiểu gì cả, tất cả cảm giác và những chuyện liên quan đến nam nữ kia, đều do nàng dạy, ngay cả giải quyết cũng là nàng giúp đỡ, có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, mới khiến hắn lẫn lộn. Đỗ Thư Dao ngồi trên ghế đá trong sân thở dài, đây là chuyện gì vậy. Nàng cũng không rõ rốt cuộc bản thân mình muốn thế nào, cũng không có cách nào nhanh chóng tiếp nhận tấm lòng của Thái Bình Vương được, chẳng qua gây ra chuyện như vậy, điều duy nhất nàng khẳng định được chính là mình quả thật không cách nào rời xa Thái Bình Vương được. Bất kể là lấy lý do gì. Nàng không ngồi bên ngoài quá lâu, Tam Hồng đã nhanh chóng bước đến nói Thái Bình Vương tìm nàng. Đỗ Thư Dao lại kiên trì quay về phòng, trong lòng suy nghĩ hắn còn đang bị thương, theo ý hắn một chút, nuông chiều hắn một chút, đợi hắn khỏe lại rồi sẽ làm rõ tất cả những thứ lộn xộn kia, không hòa ly được, dù sao cũng phải tìm cách có thể ở bên nhau thật tốt. Vì vậy những ngày này quả thật Thái Bình Vương như sống trên thiên đường, Đỗ Thư Dao dịu dàng đủ kiểu với hắn, ngay cả khi hắn được voi đòi tiên muốn thân thiết, cũng chỉ hơi nhíu mày, theo ý hắn. Nhưng Thái Bình Vương cũng không vì vậy mà thật sự cảm thấy Đỗ Thư Dao đã chấp nhận hắn, mỗi khi gần gũi, đành chịu và kháng cự trong mắt nàng vẫn luôn là mũi tên không thể nào coi thường được, hết lần này đến lần khác đâm vào nơi trí mạng của Thái Bình Vương, mỗi lần thăm dò giống như đang nhớ lại cảm giác bị trúng tên vậy. Mà Đỗ Thư Dao cũng làm bạn mỗi ngày bên cạnh Thái Bình Vương, ôm nhau, trong lúc hôn, bắt đầu chậm rãi thích ứng với tất cả mọi chuyện. Nếu nói là mặt đỏ tim run cũng không, nói cảm thấy tốt đẹp cũng không có, Thái Bình Vương uống thuốc cực kỳ đắng, miệng hắn có súc miệng rửa sạch mấy lần một ngày, nhưng vẫn tràn ngập vị đắng của thuốc. Khi Đỗ Thư Dao bị hắn ôm, run rẩy hôn, thậm chí còn có lúc suy nghĩ viển vông, hôn qua hôn lại như vậy rốt cuộc có gì vui đâu? Mà Thái Bình Vương coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, hắn khôi phục cũng coi như nhanh, rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ, hơn nữa trước đây khi giải độc, thuốc bổ quả thật biến thành cơm ăn rồi, không hề lãng phí. Hắn có niềm vui giống như tự làm khổ mình, rõ ràng mỗi lần Đỗ Thư Dao đều có thể khiến tim hắn như bị xuyên qua, nhưng hắn vẫn gần gũi không biết mệt, trong lòng ôm suy nghĩ cực kỳ thấp kém kia, miễn là nàng hơi đáp lại một chút, cho dù chỉ lơ đãng, là trái tim tràn đầy băng giá của hắn có thể hòa tan thành nước chảy tí tách, nhưng chỉ cần hắn liếc nhìn vẻ mặt Đỗ Thư Dao một lần, lại có thể đông dòng nước này thành băng một lần nữa. Hắn vừa mới biết thích là cảm giác gì, cũng đã nếm đủ chua xót và cay đắng khi yêu đơn phương, chẳng qua mong mà không được, vẫn thường khiến rất nhiều người sinh ra lòng oán giận, tình cảm phai nhạt, thậm chỉ trả thù tổn thương lẫn nhau. Nhưng Thái Bình Vương sẽ không, hắn mãi mãi sẽ không sinh ra cảm xúc gì khác với Đỗ Thư Dao ngoại trừ yêu thích, cho dù nàng tự tay cầm nhũ băng đâm vào tim phổi hắn, miễn là hắn mọc ra một cái đuôi, vẫn sẽ lắc đuôi với nàng khi sắp chết. Thời gian dưỡng bệnh, hoàng đế phái Hỉ Nhạc đến hai lần, quan lớn trong triều dòng họ quý tộc, thời gian này thật sự sắp đạp nát bậc cửa phủ Thái Bình Vương. Nhưng ngoại trừ khi bắt buộc xử lý những chuyện trong vương phủ, sẽ rời khi một hai canh giờ ra, còn lại gần như tất cả thời gian của Đỗ Thư Dao đều ở bên cạnh Thái Bình Vương. Ngay cả buổi tối cũng ngủ cùng nhau, ban đầu trên người Thái Bình Vương có vết thương, thì di chuyển một chiếc trường kỷ đến ghép lại, Thái Bình Vương khá hơn một chút, hai ngày nay tha thiết nhìn Đỗ Thư Dao vẫn ngủ trên trường kỷ, một là sợ khi ngủ say đụng vào vết thương của hắn, hai là nàng vẫn chưa chấp nhận được. Nàng có thể không kiêng dè chút nào nằm chung một giường với chó của mình, lại không thể sau khi biết rõ suy nghĩ của Thái Bình Vương với nàng, còn giả vờ không biết như trước, không thèm để ý, lăn lộn cùng một giường với hắn. Ít nhất bây giờ chưa làm được. Đỗ Thư Dao ngủ mấy ngày trên trường kỷ, thật ra trên người cũng ê ẩm, có điều Thái Bình Vương muốn ngủ bên cạnh nàng, nể hắn còn đang ốm, nàng đành chiều hắn, ngủ cạnh giường hắn. Ban đêm trong phòng tắt hết đèn chỉ còn lại có một chiếc, ánh sáng rất tối, Đỗ Thư Dao nằm không ngủ, có thể cảm giác được ánh mắt của Thái Bình Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng không dời. Thích một người, rốt cuộc có thể sâu đậm đến mức nào? Đỗ Thư Dao không biết, nàng gần như chưa từng có tình cảm nam nữ với bất kỳ ai, ngay cả kiếp trước lẫn bây giờ, kiểu vẻ ngoài không quá đẹp, gia cảnh không quá khá giả, thành tích không quá cao, tính cách cũng không quá tốt như nàng, rất dễ bị bỏ qua, cũng sẽ không có ai theo đuổi. Cả đời này, nàng chỉ có một mối tình, đáng tiếc do thân phận, lại thêm có quá nhiều chuyện, nàng hoàn toàn không rảnh nói chuyện yêu đương, kinh nghiệm hai đời đã phá hủy chút trái tim thiếu nữ của nàng gần như không còn, cho dù Nhật Thực đẹp trai như vậy, cũng chẳng có cảm giác tim đập thình thịch gì. Có điều nói đến đẹp trai... Đỗ Thư Dao mở mắt ra, nhìn sang Thái Bình Vương. Tinh xảo nhất phù hợp thẩm mỹ của nàng nhất chính là Thái Bình Vương, là Chuỗi Chuỗi của nàng. Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương quay đầu sang phía nàng, nằm trên giường lâu như vậy, bất kể là người đẹp đến mấy đều sẽ lăn lộn đến mức nhếch nhác, giá trị nhan sắc giảm xuống rất nhiều, nhưng Thái Bình Vương vẫn còn rất đẹp trai, gầy đi một chút đường nét càng thêm khắc sâu, ánh mắt mở ra giống như hồ nước mùa thu, trong veo thấy đáy, phản chiếu lại hình bóng của nàng. Đỗ Thư Dao vẫn luôn có thể nhìn thấy chính mình trong mắt hắn, giống như quay đầu lại bất kể lúc nào, trong mắt hắn cũng chỉ có chính mình. Đây là cảm giác thật kỳ diệu, những điều khác Đỗ Thư Dao cũng không hề nghĩ đến, nàng chỉ nghĩ, nếu nàng thật sự đồng ý làm vợ chồng với hắn, cả đời này nàng không lo bị phản bội, không phải lo đến chuyện cãi nhau, không cần lo đến khi tuổi già sắc phai sẽ bị ghét bỏ, đây là điều mà bao nhiêu cô gái cầu mong còn không được, đừng nói thế giới này, cho dù là kiếp trước, cũng thật sự có rất ít người có thể gặp được một người yêu mình như vậy. Khi suy nghĩ lung tung, Thái Bình Vương vốn dĩ đã ngủ rồi đột nhiên mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Đỗ Thư Dao, chớp chớp mắt, khe khẽ mở miệng: "Dao Dao..." Đỗ Thư Dao nhìn hắn không cử động, tóc dài của hắn tản ra đầy gối, thân thể không nghiêng được, chỉ nghiêng đầu, đường cong khi vươn cổ cũng rất đẹp mắt, gương mặt hắn nhìn qua vẫn hơi tái nhợt, vì nghiêng đầu mà hơi nghển cổ lên, còn có hầu kết, cũng vô cùng hấp dẫn người khác. "Dao Dao..." Thái Bình Vương lại gọi nàng thêm một tiếng. Đỗ Thư Dao "Ừ" một tiếng, lát sau hỏi: "Sao vậy? Muốn đi vệ sinh sao? Ta gọi người." Nàng nói xong lập tức ngồi dậy, tóc dài cũng từ bả vai trượt ra đằng trước, cũng đen nhánh mềm mại như Thái Bình Vương, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp thanh tú của nàng, nhất là dưới ánh đèn mông lung này, càng đẹp hơn ba phần. Thái Bình Vương nhìn nàng từng chút từng chút, lắc đầu: "Không phải." Đỗ Thư Dao ngồi trên trường kỷ, vẻ mặt nghi ngờ, Thái Bình Vương nhất thời im lặng một lát rồi mới lên tiếng: "Ta định bảo nàng lên trên này." Đỗ Thư Dao không nhúc nhích, vẫn nhìn hắn, hai người nhìn nhau như vậy rất lâu, Thái Bình Vương cười chua xót, trái tim sắp bị ánh mắt của Đỗ Thư Dao đâm cho vỡ nát rồi, Đỗ Thư Dao mới nói: "Không được, sẽ đụng đến vết thương của ngươi." Thái Bình Vương không hé môi, chỉ vô cùng mất mát nhắm hai mắt lại. Đỗ Thư Dao lại thở dài khe khẽ xuống giường, đi đến cạnh giường Thái Bình Vương nghiêng người, bắt gặp đôi mắt hắn vừa mở ra lần nữa vẫn còn đang lộ vẻ ngạc nhiên, dừng lại một lát, hơi mất tự nhiên nói: "Ta hôn ngươi một cái, ngươi ngủ yên đi, có được không?" Lông mi Thái Bình Vương chớp chớp như cánh bướm trong mưa lớn gió rền, hầu kết chuyển động một lát, gật đầu. Đỗ Thư Dao hôn lên mặt hắn, khi định đứng dậy quay về, lại không đi được. Thái Bình Vương ôm cổ nàng, ngựa quen đường cũ men theo môi nàng ép xuống. Đỗ Thư Dao rũ mi mắt nhìn hắn, cuối cùng cam chịu lấy tay chống xuống hai bên đầu hắn, nhắm hai mắt lại. Nhưng mà khi một nụ hôn triền miên kết thúc, Thái Bình Vương vẫn không có ý định thả nàng ra, đôi con ngươi khác màu kia tràn đầy khao khát, nhìn thẳng vào nàng không chút xê dịch, không nói một câu nào, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng. Đỗ Thư Dao nhìn đôi môi hắn đỏ tươi vì vừa mới triền miên, không biết tại sao quỷ thần xui khiến lại gật đầu, sau đó ngủ trên giường cùng hắn. Trong lòng Đỗ Thư Dao nghĩ lại xem tại sao mình từ trên trường kỷ bò lên giường, nhưng mà suy nghĩ rối loạn không rõ ràng, vì cổ và bên tai nàng đều là hơi thở của Thái Bình Vương, nóng rực, tán loạn, thể hiện rõ trong lòng hắn không bình tĩnh đến mức nào. Nàng đột nhiên nhớ đến Thái Bình Vương từng nói: "Mỗi lần ta ở cạnh nàng sẽ muốn, ta cũng không biết tại sao lại như vậy..." Đỗ Thư Dao nghiêng người nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Thái Bình Vương kề sát gò má nàng hôn xuống, tinh tế dầy đặc, hít thở cũng càng thêm nóng bỏng. "Ta nghĩ... Cho dù có chết ngay giờ phút này, cũng rất tốt." giọng nói của Thái Bình Vương hơi khàn, nhưng từng câu từng chữ đều là thật lòng. Mấy ngày nay hắn đã có thể tự uống thuốc rồi, đã bắt đầu lén lút đổ thuốc đi, hắn đang tiến hành theo kế hoạch, mũi tên đâm xuyên qua ngực mà còn không chết được, hắn còn có thể chết vì không chữa trị. Cho nên bệnh tình lặp đi lặp lại, mà hắn lén lút có được, mỗi ngày ở bên cạnh Dao Dao, có thể chết đi bất cứ lúc nào, hắn đều vui vẻ chịu đựng. Đỗ Thư Dao không biết hắn đang nghĩ gì, đang lén lút làm chuyện gì, chẳng qua nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng co rúm lại, lườm hắn một cái. "Nói linh tinh gì vậy." Thái Bình Vương không nói thêm nữa, chỉ tựa đầu chôn xuống cổ Đỗ Thư Dao thật sâu, tìm phần cổ yếu ớt nhất của nàng, ấn lên đó một nụ hôn lúc nông lúc sâu, ướt sũng, nóng hổi, mềm mại, giống như cảm giác về con người hắn. Trên cánh tay Đỗ Thư Dao nổi lên một tầng da gà, Thái Bình Vương vẫn ngại không đủ, không kiềm lòng được nói ra câu mà Đỗ Thư Dao vẫn không cho hắn nói kia: "Dao Dao, ta thích nàng." "Ta rất thích nàng."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau