Thái Bình Vương kéo Đỗ Thư Dao ôm vào lồng ngực, từ khe hở của cánh tay, nhìn về phía người đàn ông đang đứng giữa đống gạch đá bị sập, hành lễ với dáng vẻ không mấy cung kính. Nàng biết rằng có rất nhiều người có võ công thâm hậu, nhưng hầu hết là bay qua tường, có thể đánh đến như vậy quả thật không nhiều. Sau khi xin lỗi không mấy thành ý, bụi cũng tản đi, Đỗ Thư Dao mới nhìn thấy diện mạo của hắn, hắn ta không đẹp như người bình thường, đường hằn sâu giữa hai cặp lông mày, dù là trong tay không cầm bất cứ vũ khí nào chỉ đứng ở đó cũng khiến người khác muốn rút đao thúc ngựa lao tới. Nghe nói đấy là vị tướng quân được người dân Đông Thuần quốc kính trọng, mỗi người phụ nữ đều mơ ước về một vị tướng quân như vậy, nhưng Đỗ Thư Dao lại cảm thấy sát khí bốn phía từ vị đại tướng quân, ngược lại không có mơ ước muốn trở thành sự thật, chỉ là bởi vì những nét hằn giữa lông mày và biểu cảm kiêu ngạo trên khuôn mặt có chút khó chịu. Đỗ Thư Dao không nói lời nào, Thái Bình Vương lại càng không thể nói, chỉ là hắn ôm chặt Đỗ Thư Dao, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, nếu không phải trong những ngày này hắn đang trong quá trình dần dần tiến hóa thành người, Đỗ Thư Dao cảm thấy hắn nhất định sẽ phát ra tiếng ẳng ẳng. Chuỗi Chuỗi rất nhạy cảm với tâm trạng của con người, Đỗ Thư Dao bị ôm chặt, nàng biết nhất định hắn cảm giác được ác ý từ Vu đại tướng quân, nàng để cho Chuỗi Chuỗi bảo vệ, đồng thời vuốt ve sau lưng hắn, ai cũng biết rằng, bất kể chủ nhân có nhu nhược, yếu đuối thế nào, đối với một con chó mà nói, đều là hậu thuẫn kiên cường nhất của chúng. Ác ý của Vu đại tướng quân cũng không khó nhận biết, Đỗ Thư Dao quan sát hắn, mặt trời chói lóa, nhưng Đỗ Thư Dao lại nhìn thấy phía sau Vu đại tướng quân một bộ dạng lén lút đằng sau hòn non bộ, Đỗ Thư Dao cũng đoán ra được là Vu An Thanh giở trò, mấy ngày trước nàng ta còn đặc biệt tới cửa thông báo huynh trưởng nàng ta đã trở về rồi. Đỗ Thư Dao thấy phiền chỉ muốn đóng kín cửa không ra ngoài, vị tướng quân này lại muốn bao che cho người nhà, đường đường là một vị tướng quân võ nghệ cao cường phải bay qua bức tường này mà đến. Đỗ Thư Dao không ngờ thân hình vị đại tướng quân này lại như chiếc máy ủi, thẳng thừng dùng lực đánh đổ tường viện trong Vương phủ. Nàng cũng hiểu được rằng tính tình của Vu An Thanh rốt cuộc là vì sao trở lên ngông cuồng, ngạo mạn như vậy. Vu đại tướng quân đứng ở đó, sau khi nói hai câu lạnh nhạt, nhìn chắm chằm Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương. Khi Đỗ Thư Dao đang nghĩ cách làm sao để ứng phó, Liên Hoa đưa người chạy tới, nói với Đỗ Thư Dao: "Vương gia Vương phi, bệ hạ vừa phái người đến hỏi, ở trong phủ mới đã thích ứng hay chưa." Đỗ Thư Dao biết nàng đang nói linh tinh, trước đó Hoàng thượng đã phái Hỉ Lạc đến hai lần, còn phải hỏi có thích ứng hay chưa. Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng lại vô cùng phối hợp, từ trong ngực của Thái Bình Vương chui ra, chỉnh chu lại đầu tóc, hơi cúi đầu, bỏ qua sự khó chịu mà Vu tướng quân mang lại, tỏ vẻ khinh thường nhìn Vu tướng quân đứng giữa đống đá vụn, nói: "Sai người trở về báo với Hoàng thượng, ở phủ mới mọi thứ đều tốt, Vương gia cũng rất vừa ý, chỉ có điều có vài con muỗi không có mắt, thích kết bè kết phái lui tới trước mặt ta." Nói đến đây, Đỗ Thư Dao đã thấy Vu An Thanh không thể núp được đằng sau hòn non bộ, hằm hằm đi ra, mà sắc mặt của Vu đại tướng quân giống như quỷ dưới địa ngục, khiến người khác khiếp sợ. Nhưng cái cổ nhỏ bé của nàng, lúc này khí chất phải cứng rắn, gắt gao, nàng tiếp tục nói: "Nhưng cũng không quan trọng lắm, đã sang thu rồi, thời tiết sắp chuyển lạnh, trên đồng cỏ châu chấu hoành hành, những con muỗi này nhảy càng cao càng nhanh chết mà thôi." Sau khí nói xong, thấy ánh mắt của Liên Hoa có chút ngạc nhiên, bởi vì ít khi thấy nàng sắc sảo như vậy, cứ cho là Vu An thanh có khiêu khích đi nữa thì nàng đều cho qua, hôm nay cũng hoàn toàn là bị gây khó dễ, chủ yếu là vị Vu tướng quân đây đã dọa Chuỗi Chuỗi sợ. Đây chính là chống lại Đỗ Thư Dao, Thái Bình Vương vẫn có chút cứng nhắc, vô cùng đề phòng nhìn Vu đại tướng quân. Đỗ Thư Dao đưa tay kéo Thái Bình Vương, hắn loạng choạng một chút, giống như vẫn còn đang sợ hãi, lại giơ tay ôm lấy Đỗ Thư Dao, Đỗ Thư Dao thấy Thái Bình Vương như vậy trong lòng càng thêm giận. Chỉ thẳng vào bức tường bị sập cao giọng nói: "Người đâu, mau xây lại bức tường này, xây chắc chắn chút, đừng để chó mèo chui vào!" Nói xong Đỗ Thư Dao mới thấy thoải mái, hiển nhiên nhìn huynh muội nhà họ tức chết, dưới ánh mặt trời, tấm ngọc bội bên hông Vu tướng quân lung lay, nàng liếc mắt nhìn, cảm thấy có điều gì đó đang nảy ra trong đầu. Nhưng thận trọng đi bắt người nhưng lại không bắt được, đứng nhìn huynh muội nhà họ bực bội, nàng xoay người kéo Đỗ Thư Dao về phòng. Vu An Thanh tức đến phát khóc, từ bé đến lớn, chưa từng bị làm nhục như vậy, lần này đến huynh trưởng cũng không ra mặt được giúp cô, Vu An Thanh nằm khóc trên bàn trong phòng của mình, khóc đến nỗi không thở được, chỉ cần nghĩ đến Thái Bình Vương phi vẫn luôn ở bên sát vách, mỗi ngày đều nghe thấy bọn họ cười đùa vui vẻ, những hành động phóng khoáng mà không thể diễn tả ra bằng lời càng khiến nàng tức giận. Tại sao! Tại sao! Đến khi Vu An Thanh khóc xong, vừa mở cửa, Vu đại tướng quân nghiêm mặt nói, "Sau này đừng có chọc giận Thái Bình Vương phi, ta vừa mới trở về, còn vài việc trong cung vẫn chưa hiểu rõ, cần phải thận tọng từ lời nói đến hành động, hôm nay làm loạn lên cùng muội, muội biết ta thấy bên người Thái Bình Vương phi có gì không?" Vu An Thanh khóc nước mắt giàn giụa: "Cái gì?" "Là tử sĩ Hồng Luân" Vu đại tướng quân nói: "Chắc muội không biết tử sĩ Hồng Luân là thân tín bên cạnh Hoàng thượng, trong hoàng thành có thể không có chiến công hiển hách, nhưng ở bên ngoài, ở vùng biên ải, nhắc tới Hồng Luân thì không ai không biết." "Thái Bình Vương và Thái Bình Vương phi, không phải là không được coi trọng như muội thấy đâu, tiểu muội, muội nghe theo lời khiêu khích của ai." "Muội nghe theo ai chứ! ta nhiều lần bị Thái Bình Vương phi ức hiếp! Huynh không giúp ta trút giận lại còn dạy dỗ ta! Ta không cần huynh nữa!" Nói xong liền đóng của phòng, "Bịch" một tiếng, để đại tướng quân đứng bên ngoài. Vu tướng quân tên Vu Hưng Hoài, từ nhỏ cùng muội muội lớn lên, hắn là một người thô kệch, đối với muội muội yêu kiều yếu đuối này, thật sự không biết nên chăm sóc thế nào, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân đau khổ nhiều năm cũng không lấy ai, Vu Hưng Hoài giao Vu An Thanh cho vú nuôi, nhưng muội muội này lại khăng khăng muốn ở cùng hắn. Vu Hưng Hoài ngoài việc cưng chiều thì thực sự không biết làm gì khác, lúc nhỉ cưng chiều để nàng ăn kẹo cả ngày đến nỗi lớn lên răng đều hỏng hết rồi, cả đêm khóc lóc đau đớn, Vũ Hưng Hoài bản thân là một thanh niên, ban ngày canh giữ cổng thành, đêm đến lại dỗ dành muội muội, chẳng khác nào con ruột của mình. Lớn lên, nàng kiêu căng, ngạo mạn, đắc tội biết bao gia đình quyền quý, Vu Hưng Hoài chỉ có thể liều mình lập công nơi biên ải, hắn không yêu cầu bất cứ thứ gì, mỗi lần đều kẹp một mảnh giấy nhỏ ở giữa tờ tin thắng trận, chỉ mong bệ hạ bảo vệ cho người muội muội này của hắn. Nhưng ngày hôm nay, xem ra sự nuông chiều của hắn cuối cùng cũng làm cho nha đầu này càng ngày càng quá đáng, hơn nữa Vu Hưng Hoài nghĩ đếnThái Bình Vương phi vừa nãy càng cảm thấy đau đầu. Là do muội muội năn nỉ hắn, nên mới nhân cơ hội này để hù dọa hai người họ một chút, nghe nói một người bị điên còn một người chỉ là tiểu thư bình thường, dọa một chút là được rồi. Ai biết được khắp người hắn đều là máu, cố kiềm chế, trông có vẻ Thái Bình Vương cũng bị dọa sợ rồi, nhưng còn người phụ nữ kia thì không dọa được... Nghĩ đến âm thanh sắc nhọn và hành động mắng chửi của nàng, Vũ Hưng Hoài nhìn về phía phòng của muội muội, nhíu chân mày rồi lại giãn ra, miệng cong lên. Muội muội này của mình đã tung hoành ngang dọc bao nhiêu năm nay, xem ra hôm nay đã gặp được đối thủ rồi... mà thôi, lần này không để nó kiêu ngạo tiếp nữa, đã từng ấy tuổi rồi, hắn lần này vào cung là muốn đích thân muốn tìm một gia đình tốt cho muội muội. Đao kiếm nơi biên ải không có mắt, Vu Hưng Hoài đến nay cũng đứng tuổi, trên người có bao nhiêu vết thương vì chinh chiến, còn không biết còn chiến đấu được bao nhiêu năm nữa, phụ thân hắn dường như chẳng bận tâm đến việc này, nhưng Vu Hưng Hoài lại muốn lo liệu cho đời sau của muội muội chu toàn. Đây mới chỉ là tính toán, nhưng rốt cuộc nam nhân nào có thể chịu đựng được nàng ta. Vu Hưng Hoài giúp Vu An Thanh làm loạn một trận, bị vị tiểu thư kia mắng là đồ con muỗi, mắng là chó là mèo cũng không để tâm tới, chỉ dặn người trông chừng tiểu thư, rồi cởi áo giáp thay y phục bình thường đi gặp vị thái tử đã có ước hẹn. Đỗ Thư Dao cho rằng huynh muội nhà họ sẽ tìm đến một lần nữa, nhưng tường đã xây lên mấy ngày nay rồi cũng không thấy bị máy ủi kia phá vỡ. Vu An Thanh cũng không đến tìm, Đỗ Thư Dao lại bắt đầu tập luyện giúp Chuỗi Chuỗi điều trị bệnh, nhưng những thời gian khác trong phủ cũng chẳng có việc gì làm. Đương nhiên, ngoài ra, nàng cũng không từ bỏ việc nghe ngóng tin tức ở Bộ hình về tiến triển vụ việc của Thúy Thúy, chỉ tiếc rằng ở Bộ hình còn nhiều vụ chưa giải quyết, ngoài việc lấy được manh mối đêm hôm đó thì chưa có tiến triển gì mới, ngay cả thân phận của Tiểu Xuân cũng không điều tra ra. Đỗ Thư Dao cũng nhiều lúc không nhịn được, nếu là ở hiện đại, nhất định đã sớm tìm ra tên hung thủ rồi. Nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống vẫn tiếp tục, có Chuỗi Chuỗi bên cạnh, Đỗ Thư Dao ít nhất không bị rơi vào vòng luẩn quẩn. Mà Chuỗi Chuỗi cũng bước vào giai đoạn trị liệu mới, hành động của hắn càng ngày càng giống người, bọn họ thậm chí còn dạy hắn cầm bút, dạy hắn tư thế đi, ngồi, nằm, dạy hắn những cuốn sách dễ hiểu. Đối với những chuyện này lúc mới bắt đầu Đỗ Thư Dao thấy có chút nực cười, làm sao dạy chó nói tiếng người, hoàn toàn giống người bình thường đây? Nhưng những nghi ngờ như vậy, vào một ngày, khi nàng đang đứng cho cá ăn dưới trời thu se lạnh, trong phòng Thái Bình Vương đột nhiên cầm lên tờ giấy, chữ trên giấy không phải là vẽ hươu vẽ vượn, mặc dù trông vẫn rất xấu xí, còn xấu hơn chữ của Đỗ Thư Dao ở thời đại này, nhưng có thể nhìn rõ là một chữ, lại không thiếu nét nào. Đỗ Thư Dao bị Thái Bình Vương ôm từ phía sau, hai cánh tay của hắn giơ tờ giấy ra trước mặt nàng, đã vô số lần, mỗi lần hắn vẽ được thứ quỷ quái gì đều mang cho Đỗ Thư Dao xem đầu tiên. Nhưng lần này Đỗ Thư Dao cố gắng nhìn hồi lâu, còn nhận ra những nét chữ xấu xí kia là - Dao. Đỗ Thư Dao nhất thời không nói được cảm nhận từ đáy lòng, chỉ biết là nàng rất vui, nhưng lại có chút chua xót, trên thế giới này, không, là giữa hai thế giới này, toàn tâm toàn ý nhớ đến nàng cũng chỉ có Chuỗi Chuỗi. Miệng nàng nở một nụ cười, chỉ tay vào chữ viết khen ngợi vài câu, liền nghe được giọng khàn khàn của Thái Bình Vương từ phía sau lưng, âm thanh có chút khó nghe: "Thuốc..." Rất nhiều ngày rồi, Thái Bình Vương đang luyện tập phát âm, nhưng Đỗ Thư Dao đều không nghe ra hắn muốn nói chính xác là đồ vật gì, thậm chí không rõ phát âm cái gì. Nàng cũng không quan tâm, dù sao thì bí mật của Thái Bình Vương cũng chỉ có nàng biết, Đỗ Thư Dao không thể nói cho những người dạy hắn hàng ngày kia biết được. Nhưng vào lúc này Đỗ Thư Dao như bị sét đánh, vì Thái Bình Vương phát âm được âm thanh phức tạp, nếu may mắn, thì ngày thứ hai nghe càng khàn hơn, càng khó nghe, nhưng âm thanh cuối cùng cũng đúng: "Dao..." Nhưng Đỗ Thư Dao toàn thân như bị điện giật vậy, run lên một lúc, một lúc sau nàng mới hất cánh tay của Thái Bình Vương ra, xoay người lại nhìn thẳng hắn, lùi về sau vài bước, rồi rơi xuống hồ nước, cố gắng để cơ thể ổn định, Thái Bình Vương chạy tới, Đỗ Thư Dao mặt đầy sợ hãi giơ tay ngăn cản hắn không được bước tới! Tim nàng đập nhanh dữ dội, coi như đã trải qua nhiều chuyện hư ảo như xuyên không, cùng con chó người bạn thân thiết bao nhiêu năm chuyển kiếp cùng, còn trở thành người, đều trong phạm vi tiếp nhận được. Nhưng không nói đến việc con chó của mình càng ngày càng giống người, bây giờ lại còn nói được tiếng người, thật có chút kinh sợ! Đối với việc Chuỗi Chuỗi càng ngày càng trở lên giống người, trong lòng có chút không quen, có có một chút, nhưng nó là sự thật, bao nhiêu năm bầu bạn với một con chó, đột nhiên nó lại biến thành người, Đỗ Thư Dao không ngừng tìm kiếm những cảm giác quen thuộc, mới không còn đối xử với Thái Bình Vương như một người xa lạ. Nhưng giờ phút này, thậm chí biểu cảm của nàng là sợ hãi, Chuỗi Chuỗi có thể nói chuyện, chuyện này... khi nó vẫn là một con chó thì việc này với Đỗ Thư Dao chỉ là có trong tưởng tượng, nhưng truyện khó tin trong lòng nàng nhất đã biến thành sự thật! Đỗ Thư Dao giơ tay lên ngăn cản Thái Bình Vương bước tới, trên tay Thái Bình Vương cầm tờ giấy, trên giấy là tên của chủ nhân mà hắn luôn ghi nhớ, nhưng Đỗ Thư Dao đột nhiên thay đổi khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, môi hắn cong lên, miệng mấp máy, nhưng lại ngậm miệng lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cách một khoảng xa, đứng ngây ra nhìn Đỗ Thư Dao, không dám tiến lên phía trước, không biết vì sao nàng lại không cho mình bước tới. Hắn không biết, trong ánh mắt chứa đầy đau buồn, đó là cửa sổ tâm hồn, là nơi để thể hiện cảm xúc, nhưng đó nhất định không phải cảm xúc hiện lên trong mắt của một chú chó. Hắn thật giống "người" quá. Đỗ Thư Dao sợ hãi suy nghĩ, có thể một ngày, hắn có thể nói chuyện giống bọn họ, giúp Thái Bình Vương chữa khỏi bệnh, hành động đi ngồi nằm đều không giống một chú chó, hắn có thể giao tiếp với người, vậy hắn... còn là Chuỗi Chuỗi của nàng nữa không? Linh hồn của Chuỗi Chuỗi có thể nào dần dần bị ăn mòn, có thể nào... Đỗ Thư Dao nghĩ một lúc, Thái Bình Vương bỗng buông lỏng tờ giấy trên tay, quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu ngước mắt nhìn Đỗ Thư Dao, trong ánh mắt là sự mơ hồ khó hiểu, cảm xúc trong lòng hắn gần giống như người, vì cảm xúc này mà Đỗ Thư Dao từ chối đến gần hắn. Điều này với Đỗ Thư Dao chỉ là một lúc, một suy nghĩ, nhưng với Vương Thái Bình mà nói, chủ nhân không cho lại gần chính là một điều rất kinh khủng. Đỗ Thư Dao bị hành động của Thái Bình Vương dọa một trận, đang muốn mở miệng nói, liền nhìn thấy hắn cúi người xuống, dùng cả tay và chân bò qua chỗ Đỗ Thư Dao, bò đến bên cạnh người cô, xoay người, ở dưới chân của cô, lộ ra phần bụng mềm mại, chống mặt vào giày của nàng. Đỗ Thư Dao đứng bất động không nhúc nhích, Thái Bình Vương đã thông minh đến mức độ này, thậm chí còn biết tại sao nàng không cho hắn lại gần, tất cả những gì học được dường như đã thay đổi tập tính của một chú chó, nằm dài trên đất, từ cổ phát ra tiếng hừ hừ lấy lòng, để nàng chấp nhận hắn lần nữa, chỉ là những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống không một tiếng động, đã nói rõ cho nàng biết, hắn không còn là một chú chó nữa, hắn đã khác rồi. Trái tim Đỗ Thư Dao như bị dao cắt, nàng cũng không biết đau buồn, khó chịu vì cái gì, chung sống với nhau, nương tựa vào nhau, không phải dễ dàng có thể thay đổi được, bởi vì cùng dựa chung vào một khối sẽ mất đi năng lực chống đỡ, thay đổi dáng vẻ, chính là mang lớp da thịt yếu ớt kia phơi ngoài sương gió. Mà để chấp nhận chú chó của mình biến thành người, cũng không dễ dàng giống như diễn trên ti vi, cảm giác xa lạ và lục phủ ngũ tạng đảo lộn, tất cả rối tung lên, ngoài Đỗ Thư Dao thì không ai có thể hiểu được. Nhưng nàng vẫn nhanh chống ngồi xuống, đưa tay ôm cổ Thái Bình Vương, ôm chặt hắn vào trong ngực, không ngừng vuốt ve, "Không phải là hung dữ với ngươi, là bị ngươi dọa một phen, mà cũng không phải là dọa, chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc, ngươi hiểu không? Đã học được chưa..." Nàng thùy mị, ấm áp, chỉ vài câu nói, Thái Bình Vương đã ôm lấy nàng, toàn thân run lên vì sợ vùi đầu vào trong ngực của nàng. Đỗ Thư Dao nhìn về phía bầu trời u ám, thở dài một hơi, sau đó kéo hắn đứng dậy, phủi đất trên người hắn, hắn cứ khom người dựa vào cổ nàng, Đỗ Thư Dao vỗ vỗ vào lưng hắn, kéo hắn vào trong áo choàng, lắc lư an ủi hắn. Được một lúc, dường như hắn đã khá hơn, bắt đầu sờ lung tung trên người nàng, còn cắn tóc nàng, say mê trong mùi hương của nàng. Đỗ Thư Dao yên lặng hồi lâu, tự khuyên nhủ bản thân, tự giải thích cho bản thân, cuối cùng nói: "Ngươi viết rất đẹp, khi nào có thể học nói được?" Thái Bình Vương càng ôm chặt Đỗ Thư Dao, trong miệng ngậm tóc của nàng, nàng không thể nhìn thấy con ngươi lảo đảo đằng sau, hắn biết Đỗ Thư Dao vì hắn có thể nói chuyện mới không cho hắn lại gần, lúc đó giả vờ như không nghe thấy, liền ngậm miệng lại. Nhưng cái thứ ngu ngốc này, cho dù là hình dạng và tâm tư giống con người, bản chất vẫn là một chú chó, Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng vỗ về, hắn liền ngẩng đầu quan sát nét mặt của Đỗ Thư Dao, khi nàng lại ôn tồn nói với hắn "Nói lại một lần nữa ta nghe", hắn không chịu được liền lắc lư cái eo, không có đuôi nên rất khó để hắn thể hiện niềm vui. Thế là hắn lại một lần nữa đứng trước mặt Đỗ Thư Dao, mở miệng, sau đó nói, "Dao..." Đỗ Thư Dao vẫn không chịu nổi toàn thân run lên, nhưng lần này nàng không đẩy Thái Bình Vương ra, mà giang tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hít một hơi, âm thanh có chút lay động: "Trời ạ, cảm giác như đang mơ vậy..." Nàng ôm hắn thật chặt, đề phòng bản thân vì những mâu thuẫn kia mà làm tổn thương Thái Bình Vương, cũng không cho bản thân đường lui, bắt buộc bản thân phải tiếp nhận sự thay đổi này, có thể tưởng tượng được rằng, hắn có thể nói được một âm thanh có ý nghĩ thì việc hắn có thể nói chuyện cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Thái Bình Vương cảm thấy nàng ôm chặt như vậy, vô cùng thích thú, không ngừng nói khẽ bên tai nàng: "Dao...Dao...Dao..." Đỗ Thư Dao hoàn toàn tỉnh táo tiếp nhận chuyện này, không mất nhiều thời gian như nàng nghĩ, ngày thứ ba, nàng có thể tham gia vào đội ngũ dạy Thái Bình Vương nói chuyện, dùng năng lực của mình buộc một người khó bảo và hay phản kháng như Thái Bình Vương luyện tập nhiều lần, điều này khiến việc giảng dạy dễ dàng hơn rất nhiều. Đỗ Thư Dao cũng rất nhanh dạy cho Thái Bình Vương phát âm được hai tiếng "Dao Dao", tin vui này được truyền vào trong cung, chỉ tiếc rằng khi Hoàng thượng hỏi người đưa tin câu đầu tiên Thái Bình Vương nói được lại không phải là phụ hoàng, trái tim của người cha già như cắt ra thành từng mảnh. Chữ đầu tiên hắn học được lại là Dao, bây giờ là Dao Dao. Bởi vì khi bắt đầu học, có vài tên người trên giấy, có người nói với hắn, Dao, là Đỗ Thư Dao, là chủ nhân của hắn. Ban đầu là muốn để hắn tiếp xúc với những thứ đơn giản trước, nhưng hắn đều không có hứng thú, thử dạy hắn tên người nhất là sau khi nhìn tên Đỗ Thư Dao, hắn nhất định không chịu học cái khác. Trong lòng của Hoàng thượng thấy chua xót, chê cười với Hỉ Lạc một lúc, cuối cùng cũng sai người thưởng cho thật nhiều đồ tốt. Từ lần chuyển đến không biết đây là lần thứ mấy có người được phái vào trong cung, hàng xóm láng giềng đều có tai mắt, một truyền mười, mười truyền trăm, Hoàng thượng ban thưởng không ít, tỏ ý không giấu giếm, nói rõ với thiên hạ rằng, phủ này chính là trái tim của hắn. Rất nhiều người muốn được bám vào, nhưng tiếc là Thái Bình Vương phi không tham gia vào những cuộc tụ họp trong hoàng thành, nghe nói Thái Bình Vương còn chưa ra khỏi cửa, vì vậy có vài người cũng lung lay ý định, chỉ gửi đến tặng những đồ dùng nhỏ, bởi vì những món đồ giá trị sẽ bị trả lại. Chỗ ở của Thái Bình Vương và Đỗ Thư Dao ngập trong tuyết đầu mùa, ban đêm trong phòng ngủ đã được thắp lửa, Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương mặc rất mỏng, choàng chiếc áo lông cáo, nằm ôm nhau nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi. Đỗ Thư Dao cả người đều bị bọc trong chiếc áo lông cáo, đằng sau là Thái Bình Vương, hai người dính sát vào nhau, trong căn phòng ấm áp, trước mắt là những bông hoa tuyết rơi xuống hiên nhà rồi lặng lẽ tan ra. Lúc này nhiệt độ vẫn chưa xuống hẳn, bông tuyết này nhất định dễ tan, vừa rơi xuống đã bắt đầu tan ra, trong không khí có luồng khí lạnh ẩm. Đỗ Thư Dao đưa tay ra ngoài cửa sổ bắt lấy một bông tuyết, nhưng mới đưa ra được một một nửa lại bị Thái Bình Vương chộp lại đút vào áo lông. Sau đó làm không khí thêm ướt át, còn bên cạnh tai nàng thì thầm: "Dao Dao." Làm cho Đỗ Thư Dao vừa cảm thấy có chút sợ hãi vừa tức giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]