Gần cuối năm, kinh đô đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt. Đợt tuyết rơi gần nhất vừa vặn qua đi, góc đường, mái ngói vẫn còn phủ một mảng trắng xóa, theo ánh nắng xuân ấm áp dần dần tan đi để lại những khóm hoa, thảm cỏ tốt tươi, xanh ngắt. Thẩm Tương Uyên chống đầu, thần sắc lạnh nhạt, điệu bộ lấy lệ, qua loa tiếp khách đến bái phỏng, mí mắt chỉ muốn cụp xuống lại phải đè nén căng lên. Quan viên tới chơi thấy sắc mặt âm trầm, cau có của Trấn Quốc tướng quân đều giận tròn mắt, chỉ muốn buông hạ lễ để đấy bất chấp mấy cái quy củ, lễ nghĩa nói lời đại cát gì đó cứ thế rời đi, nhưng lại sợ năm mới tết đến đến không may rủi ro bị ăn đánh đau từ phủ tướng quân. Phải biết là đầu năm mặt mũi bầm dập thì cả năm chẳng có ngày nào may mắn, tốt lành. Đương nhiên việc gì cũng có ngoại lệ. Trưởng công chúa từ khi trở thành bạn tốt của Diệp Thê, đã trở thành khách quen của tướng phủ, kể cả không có việc gì cũng sẽ đến đây tản bộ, nói chuyện phiếm với Thẩm phu nhân, hai người cực kỳ tâm đầu ý hợp. "Thẩm tướng quân. ngươi gây phiền phức gì chọc giận phu nhân ngươi hả?" Điều khiến Trưởng công chúa đắc ý, vui vẻ nhất chính là mỗi ngày đều được thấy khuôn mặt nhăn nhó, không thoải mái của Thẩm Tương Uyên. "Biến." Thẩm Tương Uyên không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Mạnh miệng là thế nhưng chàng quả thực trong lòng thấp thỏm không yên. Thẩm Tương Uyên vô cùng buồn bực, rõ ràng nhất chính là hai vành mắt thâm thì vì mất ngủ. Đang êm đẹp tại sao tự dưng phu nhân chàng lại đòi phân phòng ngủ, đuổi chàng chăn đơn gối chiếc thao thức lạnh lẽo không tài nào chợp mắt nổi. Còn nhớ hôm trao tín vật đính ước, hai người tình ý triền miên, màn đêm vừa buông xuống Diệp Thê thậm chí còn dùng tay và bắp đùi giải phóng "đại điêu" thương nhớ sự vuốt ve của nàng da diết đến không chịu nổi. Đến tận khi đáy mắt Thẩm Tương Uyên bắt đầu lộ ra vẻ mê man khát tình, trong đầu còn thầm tính toán lúc nào có thể quang minh chính đại đè Thê tỷ tỷ nhà mình xuống giường, mãnh liệt, hùng dũng vùi mình trong thân thể ấm áp của nàng thì... Người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng thê tử tính, Thẩm Tương Uyên còn chưa kịp giơ vuốt sói đã bị thê tử nhà mình cầm chăn gối đuổi khỏi phòng. Đúng là nghẹn chết chàng. Thẩm Tương Uyên chống cằm, cay cú gặm móng tay, tỉ mỉ suy nghĩ. Nhưng dù có gặm trụi lủi số móng tay hiện có, chàng ta vẫn chẳng thể nghĩ ra chút manh mối nào. Phúc bá nhìn không được cảnh sầu bi này của tiểu tướng quân đành lên tiếng: "Thiếu gia à, tết nhất đừng mặt ủ mày chau như vậy." "Phúc bá, thúc nói xem, lần cuối cùng ta khiến phu nhân tức giận là khi nào?" Bị câu hỏi ngốc nghếch của thiếu gia làm cho bối rối, khuôn mặt già nua của Phúc bá lâm vào trầm tư, chuyện thiếu gia chọc giận phu nhân không phải chuyện thường ngày hay sao, giờ lại còn muốn biết chi tiết cụ thể giờ nào khắc nào ư? Vào bữa trưa 8 ngày trước, vào đêm 6 hôm trước khi hai người đi tản bộ, hay vào lúc phu nhân tắm buổi sáng 4 ngày trước, còn có... Phúc bá nghĩ kỹ lại thì cảm thấy số lần thiếu gia chọc giận phu nhân nhiều vô số, đứng từ góc độ của Phúc Bá thì ông cảm thấy nếu là một vị phu nhân bình thường nhất định cực kỳ tức giận với đống chuyện ngốc nghếch thiếu gia bày ra, nhưng Thiếu phu nhân lại khác, hơn nửa là không để trong lòng. Đại phu mỗi ngày đến bắt mạch cho thiếu phu nhân đều nó tâm tình người bình thản, an tĩnh, thai tượng vững vàng, khỏe mạnh. "Thiếu phu nhân không tức giận với ngài." "Vậy tại sao nàng ấy không cho ta ngủ cùng?" "Lão nô thực sự không biết." Phúc Bá thở dài, việc trong phòng phu phụ hai người Phúc Bá không biết rõ nên cũng không thể nói được gì, hơn nữa nữ tử mang thai ở khác phòng với phu quân cũng là chuyện thường, vì sao chỉ vì chuyện này mà thiếu gia suy sụp như thể trời sập vậy, ông thực sự không hiểu. Phúc bá à, ông hãy thông cảm cho tiểu thiếu gia nhà ông đi, ai bảo Thẩm Tương Uyên sủng thê tử đến đầu óc cũng hỏng luôn rồi, chỉ hận không thể biến thành cái đuôi dính trên người phu nhân của mình ấy chứ. Hỏi một người khổng a kết quả, ai đó lại tiếp tục tinh thần tò mò và ham học hỏi, quyết định đi kiếm một kẻ thiên nhai lưu lạc như mình để tìm tiếng nói chung. "Ta có một người bạn, hắn ta và thê tử đang ngủ chung phòng vô cùng tốt đẹp, đột nhiên một ngày phu nhân hắn ta đòi phân phòng, rốt cuộc là vì sao?" "Có thể vì không chịu được vị bằng hữu kia của ngài ngáy to, nghiến răng, chảy nước miếng?" Cố Liễm Chi nghiêm túc trả lời. "Có cái rắm, ta chưa bao giờ nghiến răng, gáy to, chảy nước miếng." Thẩm Tương Uyên lập tức phản bác với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. "Vậy có thể Thẩm tướng quân trong lúc ngủ đánh rắm khiến Thẩm phu nhân ngửi không nổi." Thẩm Tương Uyên trợn tròn mắt, mắt lớn trừng mắt bé với Cố Liễm Chi, tức đến nín thở. Cố Liễm Chi vô tội chớp chớp mắt, không quên cảm thán một câu chốt hạ: "Thẩm phu nhân cũng thật vất vả." Cùng lúc đó vị phu nhân "vất vả" nào đó đang cùng trưởng công chúa vui vẻ nói chuyện phiếm, hứng thú bừng bừng nghe bạn tốt kể mất tin đồn thú vị trong thành, nào là những chuyện ngông cuồng, nhiệt thành của nữ tử nào đó, rồi đến chuyện nam tử bá đạo, cuồng nhiệt dị tốc ngoài biên cương, chuyện nào cũng hấp dẫn, lôi cuốn khiến người khác không tài nào ngừng lại được tò mò. Kể xong, trưởng công chúa đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng chưa bao nghĩ rằng sẽ có ngày cải biến những câu chuyện xưa để dỗ dành người nào đó, nhưng không hiểu sao tâm tình nàng lúc này lại đặc biệt khoái hoạt, an yên, đột nhiên nổi lên cơn tò mò, nàng quay sang hỏi Diệp Thê: "Thẩm Tương Uyên lại chọc giận cô?" Không chỉ có Thẩm Tương Uyên, biểu tình của Diệp Thê cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, phiền muộn, trưởng công chúa xưa nay là người tinh ý lập tức phát hiện ra. "Không,... không phải, tướng quân rất ít khi chọc giận ta." Diệp Thê nghe bản tốt hỏi, theo bản năng muốn bênh vực người nhà mình, ánh mắt đầy né tránh, đáy lòng thoáng ngượng ngùng, nâng cánh tay giống như lơ đãng nhẹ nhàng che lại phần ngực đẫy đà. Nàng sao có thể không biết xấu hổ nói chuyện này với một cô nương còn chưa thành thân chuyện tư mật của phụ nữ mang thai. Cơ thể Diệp Thê có chút đặc biệt, không hiểu vì lý do gì nhũ hoa lại tiết sữa sớm dù chưa sinh em bé, cẩn thận suy ngẫm lại có thể lúc trước khi cùng Uyên nhi điên loan đảo phượng, mỗi lúc động tình chàng lại như đứa nhỏ điên cuồng bú mút bầu ngực sữa của nàng khiến nhũ hoa vì thế tiết sữa sớm... Liên tiếp mấy ngày tỉnh lại, trước ngực đều ướt đẫm, hơi lạnh chạm đến nơi nhạy cảm khiến toàn thân nàng ngứa ngáy không yên, cho dù đã hỏi qua các ma ma chăm sóc bên cạnh, đối phương cũng chủ chỉ cười đáp đây là chuyện hết sức bình thường, còn không quên khen ngợi: "Phu nhân tốt sữa nhất định đến lúc có em bé sẽ không bị tắc sữa, đến lúc ấy tiểu thiếu gia được ti sữa mẹ chắc chắn sẽ mập mạp, trắng trẻo, khỏe mạnh." Tiểu thiếu gia chưa có nhưng đã có một tiểu tướng quân chực chờ rồi, Diệp Thê ngượng ngùng không đáp, trong lòng thoáng lo sợ Thẩm Tương Uyên phát hiện ra, không cần tưởng tượng cũng có thể biết hình dung ra được chàng ấy nhất định sẽ quấn lấy nàng không buông. Đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh nam tử tuấn tú vùi mặt trên bầu ngực đầy đặn của nàng, si mê liếm láp nhũ hoa đỏ mọng, đầu ti không chịu nổi kích thích phun ra dòng sữa trắng đục béo ngọt, dung mạo đẹp đẽ ướt đẫm. A a a a. Diệp Thê khóc không ra nước mắt. Tên khốn này, trong suy nghĩ cũng không chịu buông tha cho nàng mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]