"Chỉ nhìn mà không được ăn" có tốt hơn "không được nhìn cũng không được ăn" không?
Tại phủ tướng quân, đêm khuya tĩnh mịch, người đàn ông nằm trên giường, dưới mắt thấp thoáng quầng thâm, chàng nhớ lại mình mấy ngày trước, thực sự chỉ muốn vòng lại tát bản thân vài cái cho tỉnh.
Lúc đầu còn tốt, Thẩm Tương Uyên biết mới làm tỷ tỷ nhà mình giận nên không dám lỗ mãng. Diệp Thê vẫn tiếp tục duy trì trạng thái "dạy chồng", sai sử chàng làm này làm nọ.
Đến tối, chàng quy quy củ củ đỡ Diệp Thê nằm xuống, hai người tâm sự mấy câu, xoa chiếc bụng vẫn chưa lộ rõ của nàng, rồi ôm nhau ngủ.
Nhưng càng lúc Thẩm Tương Uyên lại càng thấy không ổn.
Dạo này trong phủ nấu canh bổ để dưỡng thai, chàng bón cho Diệp Thê không sót giọt nào, nên thân hình vốn chỉ có ngực và mông hơi đẫy đà hơn mà nay tay chân cũng dẫn có thịt. Không tính là mập, nhưng dáng vẻ mềm mại trơn mượt như da con nít, quả thực là Thẩm Tương Uyên yêu thích không rời tay.
Thê tỷ tỷ của chàng, người con gái nằm gọn trong lòng chàng lúc này càng lúc càng trở nên quyến rũ. Thẩm Tương Uyên chợt thấy hưng phấn lạ kỳ, dục vọng lại như con sâu nhỏ quấy phá từ tận trong xương.
Đêm vẫn còn dài, khăn phủ không đủ che hết ánh sáng từ mấy viên minh châu, trong phòng vẫn còn le lói, chủ yếu là để nếu đêm chủ nhân có thức sẽ tránh bị va đập. Nếu muốn tìm gì đó cũng có thể bỏ khăn phủ xuống, còn sáng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014416/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.