Sợ điều gì điều đó sẽ tới, với tính tình ngạo mạn của Thẩm Tương Uyên sao có thể mặt dày đi hỏi. Chuyện này tạm thời chưa nói đến vì còn có chuyện khác đáng lo hơn.
Tuy Thẩm Tương Uyên là người giận dỗi bỏ đi, nhưng lòng thì đương nhiên đang dính ở chỗ phu nhân nhà mình.
Tuy nói hắn là phu quân, muốn ở đó nghe cũng không có gì là không đúng. Nhưng nghĩ đến lời nói quái dị của tiểu bạch kiểm Cố Liễm Chi kia, làm cho Thẩm Tương Uyên có chút chột dạ, càng nghĩ càng nghẹn khuất, lúc đi đến hành lang dài, đột nhiên mới phản ứng lại.
"Nếu không tin phu nhân, có thể ở lại nghe."
Cố Liễm Chi nói như thế, chẳng phải trực tiếp vả vào mặt chàng một câu "Lão tử không tin ngươi đó", không phải sao?
Chàng đập tay một tiếng giòn tan, quay người chuẩn bị trở về, lại dừng bước chân, vừa mới đi giờ... không phải ném hết mặt mũi của chàng xuống đất sao.
"Hừ." Thẩm Tương Uyên tức giận đá một cước lên cột ở hành lang,hằn lại một dấu chân lớn.
Dây leo quấn quanh cột trụ bị chấn động rơi xuống vài lá cây, làm nhiễu đến A Tả đang đọc sách, hắn phát ra tiếng vang rất nhỏ, vừa vặn hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Tương Uyên.
Tính toán, sẽ cùng A Tả chơi đùa, nghĩ ngợi một lát, Thẩm Tương Uyên nhanh chóng an bài xong mưu tính.
"A Tả, người nhìn cái gì thế?"
A Tả nửa nằm nửa ngồi lười biếng trên ghế dựa thấy chủ tử lại gần, giơ tập tranh chữ cho Thẩm Tương Uyên xem.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014411/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.