Hiệu suất làm việc của hai người Tả Hữu rất cao, chưa tới nửa canh giờ đã chuẩn bị xong.
Diệp Thê thấy A Hữu đẩy một chiếc xe bốn bánh tới, thủ công hoàn mỹ, chế tác tinh xảo, chỗ tựa lưng khắc hình rồng bay phượng múa còn được khảm một chữ "Thẩm", khiến nàng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phát hiện ánh mắt của nàng, Thẩm Tương Uyên cũng không suy nghĩ quá nhiều, còn tự cho là săn sóc mà mở lời: "Chân nàng không tiện, có muốn ngồi cùng không?"
Lời này trong miệng người khác thì là trào phúng mỉa mai, chẳng qua Diệp Thê có tật ở chân thôi, cần gì phải khoa trương tới mức dùng xe lăn chứ, quá gây chú ý.
Nhưng Thẩm Tương Uyên lại không vậy, chàng chỉ đơn thuần là quan tâm thôi, mặc dù cách thức thể hiện có hơi sai lầm.
Diệp Thê nhìn ánh mắt tha thiết xen lẫn vô tội của chàng, nàng hiểu, nhưng trả lời vẫn có phần bất đắc dĩ: "Cảm ơn tướng quân, không cần đâu."
"Ồ." Thẩm Tương Uyên đáp một tiếng cụt lủn, chàng nhấc hông muốn ngồi lên xe lăn, nhưng chân lại không chịu nhúc nhích.
A Tả thấy thế bèn giúp chủ nhân nhà mình nâng chân lên.
Diệp Thê cũng không ngốc, rõ ràng quá mà, tiểu nam nhân lại dở chứng rồi.
Vì mình cự tuyệt ý tốt của chàng nên chàng không vui, người gì mà hẹp hỏi thế?
Người lòng dạ hẹp hòi – Thẩm Tương Uyên – đã an vị trên xe lăn, dẫn theo Diệp Thê và đoàn hắc kỵ vệ, rêu rao cả đường tới nhà chính.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014378/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.