Sau một trận ồn ào, máu mũi của Thẩm tướng quân coi như đã khống chế được, Diệp Thê nghiêm chỉnh đứng một bên giường chờ tướng công nhà mình phân phó.
Thẩm Tương Uyên đã tỉnh, nàng đương nhiên không dám ngồi ở mép giường nữa.
Người nào đó không để tâm tình cảnh chật vật hiện tại của mình, lạnh lùng ngồi dậy, nửa tựa, nửa nằm nâng mắt đánh giá nữ nhân bối rối trước mắt.
Thẩm Tương Uyên đối với vẻ bề ngoài không chỉnh tề của phu nhân nhà mình hiện tại không để bụng, với chàng chỉ đơn giản là một nữ tử có hai mắt, một mũi, một miệng, người đủ tứ chi.
Kinh đô phồn hoa đô hội, danh kỹ như nước, mỗi người mỗi vẻ, trong cánh tiểu thư quý tộc cũng không ít người thầm ngưỡng mộ chàng, Hoàn phì Yến sấu, trăm hoa đua nở nhưng Thẩm Tương Uyên gặp xong liền quên, chẳng để trong lòng.
Nhưng Diệp Thê thì không giống vậy, nàng là thê tử chàng đường đường chính chính cưới vào cửa, sau này sớm chiều bên nhau, Thẩm Tương Uyên không thể đến cả người đầu ấp tay gối, bầu bạn suốt nửa đời còn lại cũng không nhớ mặt được.
Ngày đó thành thân voan đỏ còn chưa vén đã phải gấp gáp đi giải quyết công vụ, hiện tại cũng nên cẩn thận nhìn cho thật kỹ.
Nam tử xem xét nửa ngày cuối cùng kết luận "Coi như thuận mắt". Gương mặt nàng rất nhỏ, còn chưa bằng một bàn tay chàng, hai mắt không quá lớn nhưng đôi con ngươi trong sáng, hữu thần, đôi môi chúm chím hồng nhuận ý cười dịu dàng lúc nào cũng như có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tham-tuong-uyen/1014375/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.