Hôm sau, trời vừa hửng sáng, cũng là ngày đại điển đăng cơ của Lý Càn Cảnh. Thế nhưng, với tư cách là Đế sư, Giang Hoài Chi lại không tham dự.
Tựa như từ sau khi tiên đế băng hà, những cơn sóng ngầm trong cung chưa một khắc nào yên ổn. Tiếng binh khí giao tranh tựa như tim bấc nến lớn, thắp sáng cả hoàng cung suốt một đêm dài. Khi bình minh ló rạng, ánh dương vừa lên chỉ đủ để chiếu rọi những bó đuốc đã cháy tàn cùng vô số thi thể ngổn ngang trên nền đất.
Lý Càn Cảnh là Thái tử chính thống, ngồi vững ở Đông Cung hơn mười năm, việc đăng cơ vốn là lẽ hiển nhiên. Chỉ là Nhị hoàng tử, kẻ nắm trong tay thế lực của ba phủ đại Tướng quân, trong lòng cũng có dã tâm. Gần đây lại được Thái phó khuyên nhủ, tưởng rằng đã có viện trợ, tất phải vùng lên tranh đoạt một phen trước khi trời sáng.
Chỉ là, khi nhìn gương mặt Nhị hoàng tử lúc bại trận, vẻ mặt không cam lòng cùng đầy oán hận, Giang Hoài Chi cũng có chút tiếc nuối.
Dù sao hắn cũng chỉ lợi dụng Nhị hoàng tử mà thôi.
Giờ đã có được Dữu Nhi, tất nhiên hắn phải để chính học trò của mình bước lên ngai vị kia.
Sau khi Phù Dữu tỉnh lại vẫn còn mơ màng, mắt chưa thể mở hẳn. Giang Hoài Chi vội vã ôm nàng lên xe ngựa, đưa thẳng về phủ, rồi gọi Giang Oanh Nguyệt và Giang Hoán đến chăm sóc nàng, khi ấy hắn mới yên tâm rời đi.
Nhưng khi chuyện đã xong xuôi, đại điển đăng cơ kia, hắn thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056434/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.