Hôm sau, trời quang đãng.
Từ sau khi trục xuất người kia ra khỏi Đông Cung, Lý Càn Cảnh không còn dậy sớm vào giờ Mão để đi học nữa. Bây giờ mỗi ngày sau buổi triều lúc sáng sớm kết thúc, y trốn vào trong thư phòng, nhìn đống tấu chương chất cao mà nhức cả đầu.
Tấu chương phụ hoàng có thể xử lý ngày càng ít đi, nay người chỉ có thể nằm trên long sàng, nghe Dư công công chọn ra những quyển sổ con quan trọng nhất để thuật lại, phần còn lại đều được đưa đến chỗ y.
Mẫu hậu từng nói, vốn dĩ hai năm nữa khi y tròn mười tám, phụ hoàng sẽ để y chu du khắp Đại Tĩnh, mở mang kiến thức. Rồi khi y trở về, phụ hoàng sẽ chính thức dạy y trị quốc, giám quốc.
Đáng tiếc, trong tình thế trước mắt, y bị ép buộc phải ngồi vào vị trí này, dù không giỏi cũng phải cắn răng xử lý. Ngày ngày nghe các triều thần cùng quan lại ríu rít không ngớt, hết chê trách chỗ này lại phê bình chỗ khác.
Đôi khi, y cũng sẽ nhớ đến Giang Hoài Chi.
Nhưng phần nhiều, y mong người kia chết ở một nơi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Thiếu niên vừa hạ triều, cả người khoác long bào đen thêu hoa văn mãng xà, cũng chẳng buồn thay xiêm y, phiền muộn đẩy cửa thư phòng.
Hôm nay, phụ hoàng thậm chí không thể thượng triều, lần đầu tiên y ngồi lên vị trí cao cao ấy mà cúi xuống nhìn quần thần. Nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm, đám lão thần trong triều ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056423/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.