Sáng hôm sau, Phù Dữu đón lấy ánh sáng chói lóa ngoài cửa sổ, vươn vai một cách thoải mái.
Một đêm không nằm mơ, nàng ngủ rất ngon, cơ thể nhẹ nhàng cử động nhưng chẳng còn chút cảm giác đau đầu như muốn nứt ra của hôm qua nữa. Ngược lại, tinh thần của nàng sảng khoái, lại tràn đầy sức sống như thường ngày.
Những ngón tay trắng nõn như gốc hành nhẹ nhàng vén tấm rèm lụa màu vàng nhạt. Nàng nhảy xuống giường, tò mò ngắm nghía căn phòng.
Phòng này rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường nàng vừa nằm, hai kệ gỗ sơn đỏ chất đầy đủ các loại thảo dược, một bộ bàn ghế nhỏ, ba cây đèn cầy và một bếp lò nhỏ dùng để đốt than.
Nhìn kỹ thì thấy đèn cầy đã cháy hết, tro trong lò cũng đầy ắp như sắp tràn ra ngoài. Nàng nhận ra loại than này, đây không phải loại tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi cháy tạo ra nhiều tro như vậy.
Tối qua, nàng mơ màng mê man nên chẳng kịp để ý điều gì, chỉ cảm thấy mùi thuốc thoang thoảng rất dễ chịu. Giờ đây, khi đi chân trần vòng quanh một lượt thì nàng mới nhận ra đây là một phòng thuốc.
Nhưng… tiên sinh đâu rồi? Nàng nhớ rõ hắn cũng đã ở đây mà.
“Tiên sinh?”
Nàng thử gọi một tiếng, giọng nói vẫn còn hơi khàn.
“Ta đây.”
Giang Hoài Chi mang theo một phần bánh sữa và một bát thuốc, từ tốn bước vào.
“Dữu nhi tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi ạ!”
Vừa mới thức dậy đã được nhìn thấy hắn khiến tâm trạng của nàng lập tức trở nên vui vẻ.
“Tiên sinh ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056419/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.