Dường như bầu không khí còn kỳ lạ hơn cả khi nãy.
Ba người sóng vai từ cao xuống thấp đi bộ trên đường phố, giống như chiếc cầu thang cẩm thạch trắng trước cửa đại điện. Người cao nhất im lặng không nói gì, người thấp nhất bụng đầy tâm sự, chỉ có người ở giữa…
Nhảy trái nhảy phải tựa như một đứa trẻ chưa từng được lên phố, gặp thứ gì cũng muốn sờ vào, từ hổ bông, trống bỏi, đến đèn cá chép.
Nhưng dù y có đi bên trái hay đi bên phải thì cuối cùng vẫn có thể chen về một cách chuẩn xác, cứ thế ngăn cách hai người.
Cuối cùng Phù Dữu không chịu nổi nữa.
“Lý Càn Cảnh, huynh nhất định phải nhảy vào giữa sao?!”
Kế hoạch nhỏ tốt đẹp của nàng, tất cả đều bị y làm rối tung lên rồi!
Rốt cuộc khi nào hôn ước này mới được giải trừ, hiện tại nàng đến quỳ trước ngự tiền liệu có kịp không?
“Ta có làm gì đâu!”
Lý Càn Cảnh cảm thấy rất vô tội.
“Ta hiếm khi được đi dạo phố, vui cùng người dân còn không được sao!”
Còn chưa dứt lời một hạt dẻ đã đập vào đầu y.
Giang Hoài Chi cười híp mắt, xoa ngón tay mình.
“Vui cùng người dân không phải dùng như vậy.”
Người này ra tay quá độc ác!
Lý Càn Cảnh ôm đầu, gương mặt đầy thống khổ.
“Không phải chứ, ngày lễ lớn như thế này không cần giảng bài đâu!”
Y gào quá lớn tiếng, thế nên có không ít bá tánh quay đầu nhìn về phía này.
Y ngước mắt lên đột nhiên nhận ra, lập tức đứng thẳng người, cười ha hả vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.