Nghe thấy động tĩnh, nam nhân kia ngẩng đầu lên, cung kính nhìn thẳng: “Phù tiểu nương tử.”
“Giang Hoán?”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Phù Dữu vô thức kêu lên hoảng sợ: “Không đúng, ngươi, mắt của ngươi…”
Mắt trái trông giống như người bình thường, nhưng mắt phải lại đen kịt, nhìn vào khiến trái tim người ta phải run rẩy!
“Lúc chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, quấy nhiễu tiểu nương tử.”
Giọng Giang Hoán vẫn trầm ổn và xa cách như trước, nhưng lại khiến Giang Oanh Nguyệt lập tức bật khóc: “Ngươi lại viện cớ này, dù thế nào ta cũng không tin, đang êm đẹp ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy? Trong phủ cũng không có một chút tin tức nào, ngươi luôn không chịu nói sự thật…”
Trái tim nàng ấy đau đớn như muốn vỡ ra, nhưng vẫn giữ được khí chất tiểu thư khuê các, ngay cả đôi vai cũng không chịu run rẩy mạnh hơn.
“Có phải… Có phải nhị ca hoặc cha ta phạt ngươi hay không…”
“Không phải đâu, tiểu thư.”
Giang Hoán lên tiếng phủ nhận.
“Hiện giờ thân thể thuộc hạ có tật nên sẽ ít khi bị phái đi làm nhiệm vụ, sau này chỉ có thể làm hộ vệ, bảo vệ chu toàn cho tiểu thư.”
Phù Dữu đứng một bên, hai tay buông thõng, ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, bên tai đột nhiên truyền đến lời nói mấy ngày trước của Giang Hoài Chi: “Nhìn thấy thứ không nên nhìn, dù sao cũng phải trả giá”.
Tuy nàng hơi ngốc nhưng chung quy cũng lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, nàng có thể đoán được đại khái.
Tử sĩ ôm tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-thai-pho-giang-ham-ngu/5056398/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.