Chương trước
Chương sau
Triệu Giản cảm thấy mặc dù đêm qua mình vất vả một chút nhưng tốt xấu gì cũng đã có bắt đầu. Hôm qua hắn không ăn được vợ, hôm nay phải không ngừng cố gắng, không chừng có thể thành công, ai ngờ Đường Quý Khai đột nhiên chạy đến nhà bọn họ tị nạn, đây không phải đào hố chôn mình sao?

Đường Quý Khai hừ một tiếng, đối với Triệu Giản tỏ vẻ khinh thường, sau đó xoay đầu cho Triệu Giản một cái đuôi, liền chạy đến nói chuyện với Cố Trường Đình.

Triệu Giản yên lặng nhìn chằm chằm sau gáy Đường Quý Khai, đi theo hai người tiến vào công ty.

Cố Trường Đình lái xe, đưa Triệu Giản cùng Đường Quý Khai về nhà mới.

Đường Quý Khai vẫn luôn kích động, trên đường đi vô cùng cao hứng, không ngừng nói chuyện. Quả thực là giống như chua chim nhỏ vui vẻ, líu ríu theo Cố Trường Đình lên lầu.

Lúc Cố Trường Đình mở cửa nhà ra mới chợt nhớ tới, bàn trong phòng khách hình như còn chưa dọn, một mảnh ngổn ngang.

Hôm qua mới ăn cơm tối được một nửa, Cố Trường Đình liền bắt đầu say khướt, Triệu Giản chiếu cố Cố Trường Đình còn không kịp, thời gian đâu mà đi dọn bàn. Buổi sáng hôm nay lại ra ngoài từ sớm càng chưa kịp dọn.

Trên bàn rau hẹ cùng hải sản đã sớm hỏng, mặc dù không đến mức bốc mùi nhưng nhìn thật sự là rất lộn xộn.

Đường Quý Khai mở to mắt đi vào, cằm cũng nhanh rơi xuống đất, không nghĩ tới hai người Cố Trường Đình với Triệu Giản ở trong nhà thoải mái không câu nệ tiểu tiết như vậy.

Cố Trường Đình nhìn thấy nhà bữa bãi thì đỏ cả mặt : "Để tôi thu thập một chút, Triệu Giản anh mang Đường tiên sinh lên lầu trước đi, thu xếp cho Đường tiên sinh một phòng dành cho khách."

Triệu Giản mặc dù không tình nguyện, bất quá vẫn đáp ứng, mang Đường Quý Khai đi lên lầu.

Phòng cho khách ở trên lầu rất nhiều, Triệu Giản tìm phòng khuất xa nhất cho Đường Quý Khai ở, để Đường Quý Khai cách phòng ngủ của bọn họ xa một chút, như vậy sẽ không bị quấy nhiễu.

Đường Quý Khai vào phòng, bốn phía hiếu kì nhìn quanh : "Nhà mới của anh nhìn rất đẹp nha!"

Triệu Giản nói : "Chú vào ở cũng đừng quấy rối, ban đêm không cho phép ra khỏi phòng, biết chưa?"

"Em không quấy rối." Đường Quý Khai nói : "Em là tới giúp anh, sao có thể làm loạn chứ."

Triệu Giản dặn đi dặn lại, sau đó rời khỏi phòng, đi giúp Cố Trường Đình thu dọn đồ đạc.

Bởi vì mới chuyển đến nhà mới không tới hai ngày cho nên vẫn chưa có thời gian gọi người đến dọn dẹp phòng ở, hôm qua không chỉ đem phòng khách làm rối loạn, mà phòng ngủ chính cũng vậy, còn ướt khắp nơi, khẳng định cần phải dọn dẹp rất lâu a.

Cố Trường Đình buổi sáng tỉnh lại từ phòng khách, nhưng cậu không để tâm lắm, dù sao cả người đau nhức sao còn quan tâm đến vì sao lại ngủ ở phòng khách chứ.

Cố Trường Đình loay hoay thu thập phòng khách, Triệu Giản trên lầu thu thập phòng ngủ, nhàn rỗi nhất chính là Đường Quý Khai, vô cùng vui vẻ ở trong phòng chạy một vòng, sau đó đi xuống lầu.

Đường Quý Khai giống như là thủ trưởng đi tuần tra, chắp tay sau lưng từ trên lầu đi xuống. Kết quả cậu ta còn chưa kịp xuống lầu, bỗng nhiên chân đá phải gì đó, cúi đầu xem, là một cái tai mèo!

Một cái tai mèo màu trắng, mặc dù Đường Quý Khai cũng không tính là kiến thức rộng rãi, nhưng đối với đồ chơi tình thú hình tai mèo cậu ta vẫn biết, nhất thời hai mắt trợn to.

Không chỉ như đây, Đường Quý Khai lại hướng về phía trước, chỗ góc khuất cầu thang còn có một cái đuôi to màu trắng, không biết còn tưởng rằng có loài động vật nhỏ nào nấp ở đó. Nhưng đương nhiên không phải, mà là một cái đuôi tình thú!

Đường Quý Khai lập tức khiếp sợ há to miệng, nghĩ thầm, chị dâu nhìn da mặt mỏng như vậy, chẳng lẽ thật ra là một kẻ muộn tao, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản hai người này đã sớm này nọ rồi? Hơn nữa còn dùng các loại đạo cụ không biết xấu hổ này?

Đường Quý Khai lập tức liền bị đổi mới tam quan, nhặt lấy cằm lảo đảo từ trên lầu đi xuống.

Lúc này Cố Trường Đình đang ở trong phòng bếp rửa chén, cho nên không thấy được Đường Quý Khai. Đường Quý Khai bởi vì chưa quen thuộc bố trí trong nhà, còn tưởng xoay trái là phòng khách, liền xuống lầu bậc thang xoay trái, kết quả lại đi tới ban công.

Đánh bậy đánh bạ đi đến ban công càng làm Đường Quý Khai há hốc mồm hơn. Trên ban công đặt một cái thùng vô cùng lớn đang mở nắp, chẳng cần Đường Quý Khai chủ ý nhìn, đồ vật bên tròn liếc qua là thấy ngay.

Một đống đồ chơi tình thú, chủng loại đa dạng, nhiều vô số kể.

Đường Quý Khai mắt trợn tròn, sững sờ ở ban công nhìn hồi lâu, thẳng đến khi Triệu Giản từ trên lầu đi xuống mới phát hiện Đường Quý Khai đang ngây người.

Triệu Giản nhìn thấy Đường Quý Khai phát hiện cái thùng sex tot kia thì có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn bình tĩnh nói : "Chú xuống làm gì đó?"

Đường Quý Khai ngơ ngác quay đầu : "Đường lão đại, em trước kia là trách oan anh, anh không phải tên hèn nhát, cái này cái này cái này. . . Chị dâu mà không đem anh xử lí theo gia pháp thì anh chính là kẻ chiến thắng nhân sinh a."

Triệu Giản : ". . ."

Triệu Giản nói : "Chú nhỏ giọng một chút cho anh, đừng có gây thêm chuyện đấy, nhanh trở về phòng đi."

"Không muốn." Đường Quý Khai nói : "Trong phòng cái gì cũng không có, em muốn tìm cái gì đó chơi. Đường lão đại, cái này dùng làm gì."

Đường Quý Khai ngồi xổm xuống đất, từ trong rương đào ra một cái bình nhỏ, rất dễ thương, không biết dùng làm gì a.

Triệu Giản vôi nói : "Đừng mở ra đừng mở ra, cái kia là. . . là. . .. . ."

Triệu Giản không hiểu nổi sao mình lại cùng thằng em thảo luận vấn đề này, thật sự là mất mặt.

Triệu Giản không nói, Đường Quý Khai đã cầm cái khác lên : "A em biết rồi, có sách hướng dẫn đây, cái này gọi là bình phun sương tình thú, nhưng mà em nói này Đường lão đại, cái này anh mua ở đâu vậy, hương vị thật khó ngửi, quá gay mũi, chỉ có cái bình khá là đẹp."

Triệu Giản quẫn bách : "Đừng đọc nữa, nhanh để xuống cho anh."

Đường Quý Khai nói : "Em không có mở cái bình ra đâu, anh yên tâm, không có chuyện gì."

Triệu Giản quả thực là đổ mồ hôi hột : "Chú đừng quấy rối nữa, anh phải đi giúp vợ, chú về trên lầu đi, không thì anh ngay bây giờ gọi ông nội đến bắt chú đi, chắc chú không biết, ông nội ở ngay lầu trên đấy."

Đường Quý Khai nói : "Em mới không sợ, anh nếu gọi ông nội đến em liền công khai thân phận của anh, hừ hừ."

Triệu Giản thật sự là vô pháp với cậu, chỉ có thể quay người rời đi, tìm Cố Trường Đình hỗ trợ.

Đường Quý Khai ngồi xổm trên ban công nghiên cứu nửa ngày, cảm thấy thực sự là có ý tứ, cuối cùng lúc chuẩn bị lên lầu, còn đem cái bình phun sương tình thú kia mang đi.

Bình phun sương rất nhỏ, cũng đơn giản, thả trong túi cũng không phát hiện được, cậu ta nghênh ngang đi lên lầu, lúc đi ngang phòng ngủ chính còn muốn giúp Cố Trường Đình cùng Triệu Giản phun hai lần.

Đường Quý Khai nghĩ thì hay nhưng kết quả khi đẩy cửa ra hai mắt liền trợn tròn.

Phòng ngủ chính không khóa cửa, thậm chí còn không đóng kỹ, bởi vì Triệu Giản vừa rồi đang thu dọn đồ đạc thì đi ra cho nên bên trong vẫn còn rất lung tung.

Thảm trên sàn ướt sũng, Triệu Giản liền đem nó cuốn lại ném sang một bên trước, ga giường cũng được gom lại ném xuống đất, dù sao cũng ướt. T đầu giường bên cạnh giường lớn đang mở ra, bên trong chứa một đống đồ chơi tình thú, đoán chừng là tủ không đóng lại được vì quá chật.

Đường Quý Khai thấy tất cả thì mắt trợn tròn, cái phòng này căn bản không thể ngủ được a, bình phun sương tình thú này của mình, coi bộ không thể dùng rồi.

Đường Quý Khai vẻ mặt thẫn thờ đi ra, không biết trong phòng đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ống nước bị vỡ sao? Thực sự là quá kỳ quái.

Ngay khi Đường Quý Khai trăm câu hỏi không có lời giải, Cố Trường Đình ở lầu dưới lại gọi cậu.

Đường Quý Khai nói : "Làm sao vậy?"

Cố Trường Đình ở dưới lầu gọi cậu ta, cậu ta cũng nghe không rõ lắm, nhanh chóng chạy đến chỗ cầu thang.

Chờ cậu ta chạy đến đầu bậc thang, liền nghe Cố Trường Đình nói : "Đường tiên sinh, đại ca của cậu tới tìm cậu."

"A?" Đường Quý Khai không hiểu ra sao, đại ca của mình không phải là Triệu Giản sao?

Đường Quý Khai mơ mơ màng màng đi xuống, liền thấy một người từ cửa chính đi tới. Người kia còn đang cười tủm tỉm, đôi mắt đào hoa dường như có thể chinh phục cả thế giới.

Đường Quý Khai lập tức xù lông : "Anh anh anh. . . Sao anh lại tới đây?"

Giang Vãn Kiều vậy mà tìm đến tận đây, Đường Quý Khai có thể không xù lông sao? Cậu ta còn tưởng rằng trốn ở chỗ này rất an toàn, nào ngờ vừa tới không bao lâu, Giang Vãn Kiều lại đến.

Đường Quý Khai lập tức quay đầu trừng Triệu Giản.

Triệu Giản âm thầm khoát tay, hắn cũng không có báo cho Giang Vãn Kiều, rõ ràng là Giang Vãn Kiều tự mình tìm đến.

Giang Vãn Kiều cơ bản không cần đoán, nếu không tìm được Đường Quý Khai ở bất kỳ đâu thì nhất định là cậu ta đã chạy đến chỗ Triệu Giản cùng Cố Trường Đình trốn.

Giang Vãn Kiều cười tủm tỉm đi tới : "Em sao lại chạy đến đây, sẽ quấy rầy người khác, ngoan, mau cùng ca ca về nhà thôi."

Đường Quý Khai nhe răng toét miệng nói : "Ai muốn trở về với anh hả."

Giang Vãn Kiều nói : "Để Cố tiên sinh chế giễu rồi, em trai tôi chỉ là đang giận dỗi, tính tình trẻ con mà thôi."

Triệu Giản rất bất đắc dĩ, Giang Vãn Kiều đóng vai đến nghiện, mở miệng một tiếng anh trai ngậm miệng một tiếng em trai, Triệu Giản cũng sắp nghe không vô rồi.

Triệu Giản cảm thấy, Giang Vãn Kiều thực sự làm bại hoại hình tượng của mình.

Cố Trường Đình không biết Giang Vãn Kiều không phải là Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản thật, cậu vẫn còn đang hiểu lầm.

Đường Quý Khai đánh chết cũng không muốn đi cùng Giang Vãn Kiều, Giang Vãn Kiều dứt khoát nói : "Cố tiên sinh, có thể cho tôi mượn một phòng không? Tôi cùng em trai tôi nói chuyện nghiêm túc."

Đường Quý Khai cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, Cố Trường Đình đương nhiên không thể nói không, liền nhẹ gật đầu.

Giang Vãn Kiều cười đi qua : "Đi, chúng ta lên lầu nói chuyện, có được không?"

Đường Quý Khai nhìn hắn ta cười không có hảo ý, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, hắn bước tới một bước cậu ta liền lui một bước, lại tới lại lui, cứ như vậy từng bước một, trực tiếp lui đến trên lầu.

Đường Quý Khai bị bức đến một góc hẻo lánh trong hành lang, dáng vẻ y chang con mèo nhỏ đang xù lông, trông thấy quả thực rất đáng yêu.

Giang Vãn Kiều nói : "Mới hơn nửa đêm mà em chạy đi đâu?"

Đường Quý Khai nói : "Không phải hơn nửa đêm, trời đều đã sáng rồi, ai bảo anh ngủ như lợn chết làm gì."

Giang Vãn Kiều đưa tay vò cái trán : "Em còn đem áo quần của anh ném vào trong hồ cá, có đúng không?"

Đường Quý Khai nghe hắn nói, thiếu chút cười ra tiếng. Chuyện xấu kia đích thật là cậu ta làm, cậu ta trước khi đi muốn đùa một chút, dứt khoát ôm lấy áo quần của Giang Vãn Kiều ném vào trong bể cá lớn, khi vớt ra nhất định siêu tanh.

Đường Quý Khai vừa cười vừa đánh chết cũng không thừa nhận : "Ai nói, tôi không có."

"Em cái đồ tiểu phôi đản." Giang Vãn Kiều nói : "Nhưng anh đây không so đo, dù sao em lập tức sẽ thành vợ của anh rồi, đúng không? Anh thương em đến không kịp nữa."

"Cái gì?" Đường Quý Khai nói : "Anh nói hươu nói vượn nữa, tôi liền đánh anh."

Giang Vãn Kiều nói : "Em không biết sao? Ông nội Đường cùng ông nội của anh đã giúp chúng ta chọn xong ngày tốt để đính hôn rồi, sau hôn lễ của ba mẹ của em, chúng ta sẽ làm lễ đính hôn, ông nội Đường cũng bắt đầu chuẩn bị phát thiệp mời rồi."

"Cái gì!"

Đường Quý Khai lại xù lông : "Có quỷ ấy!"

Cậu ta nhảy dựng lên muốn chạy đi về nhà kháng nghị, thế nhưng Giang Vãn Kiều đã bắt lấy cánh tay của cậu, đem cậu ngăn lại : "Em đây là quá vui mừng sao? Mặt sao lại đỏ như vậy?"

Đường Quý Khai thiếu chút cắn tay hắn ta : "Tôi là tức giận có được hay không, anh mau buông tay, tôi muốn trở về nhà."

Giang Vãn Kiều vẫn không buông tay : "Em nói xem anh có gì không tốt, sao em thấy anh giống như thấy kẻ thù vậy."

Đường Quý Khai nói : "Mối thù đoạt chăn mền không đội trời chung."

Giang Vãn Kiều : ". . ."

Giang Vãn Kiều một trận bất đắc dĩ, Đường Quý Khai tiếp tục nói : "Nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ khiến anh hối hận suốt đời."

Giang Vãn Kiều hồ nghi nhìn cậu, Đường Quý Khai chững chạc đàng hoàng nói : "Tôi nói nghiêm túc."

Giang Vãn Kiều dường như không tin, dù sao Đường Quý Khai tay nhỏ chân nhỏ, mặc dù Giang Vãn Kiều nhìn cao gầy, nhưng cũng một thân cơ bắp, hai Đường Quý Khai hắn cũng có thể nhẹ nhàng chế trụ.

Đường Quý Khai trừng mắt liếc hắn ta một cái : "Anh không buông, được!"

Cậu bỗng nhiên nâng một cái tay khác lên, nhanh chóng từ trong túi lấy ra một vật.

"XÌ... ——" một tiếng.

Giang Vãn Kiều còn không biết đó là gì thì đã cảm thấy một hơi nước phun đến. Giang Vãn Kiều phản ứng ráT nhanh, lập tức nhắm mắt lại, còn dùng tay ngăn cản.

Mắt của hắn ngược lại là không có bị mê chặt, chẳng qua bị phun một mặt nước, hẳn là không chỉ là nước, bốc hơi nhiều nhanh, mang theo một cỗ phi thường nhức mũi mùi thơm.

"Khụ khụ khụ. . ."

Đường Quý Khai một trận ho khan, bởi vì hai người đứng quá gần mà phạm vi bình phun sương kia phun ra lại rất rộng, cho nên khi phun một phát, cả mặt Đường Quý Khai cũng bị dính không ít.

Trong không khí đều là mùi thơm gay mũi, Đường Quý Khai vừa rồi thuận tay mang theo bình phun sương tình thú, lúc đầu muốn phun vào trong phòng Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, chẳng qua vẫn chưa dùng, vừa rồi cậu ta định cho Giang Vãn Kiều một chút giáo huấn, ai ngờ không bắn vào mắt Giang Vãn Kiều, ngược lại phun mình cả một mặt.

Đường Quý Khai vội dùng tay áo lau mặt, cái đồ chơi này cũng không biết hiệu quả thế nào, quả thực là tự đào hố chôn mình.

Giang Vãn Kiều bị phun, cũng lau mặt một cái : "Là gì vậy? Thật thơm."

Đường Quý Khai một bên lau mặt một bên ho khan, cảm giác đều muốn bị sặc chết, sao còn rảnh đi trả lời.

Đường Quý Khai hít một hơi vào bụng, lúc đầu là khí quản bị đốt cháy, lúc này dạ dày lại nóng bỏng, phi thường không thoải mái, cũng không biết có phải dùng quá sức lau mặt hay không mà trên mặt càng ngày càng đỏ.

Giang Vãn Kiều phất phất tay, muốn để không khí lưu thông, khi hắn cúi đầu nhìn lại, liền thấy trong tay Đường Quý Khai nắm chặt một cái bình mũm mĩm hồng hồng, cẩn thận nhìn lại, lập tức dở khóc dở cười.

Giang Vãn Kiều nói : "Em đến cùng là thích anh hay là không thích? Vừa rồi rõ ràng còn trừng mắt, sao giờ lại đột nhiên phun lên người anh thứ này?"

"Tôi. . ." Đường Quý Khai nói : "Đây là hiểu lầm!"

Đường Quý Khai cảm thấy cái này chỉ một lần căn bản không giải thích được.

Giang Vãn Kiều cười cúi đầu xuống, ở trên trán Đường Quý Khai hôn một cái : "Kỳ thật em không cần phun cái này, anh cũng đã sớm nghĩ. . ."

Đường Quý Khai nhìn hắn xích lại gần, đột nhiên nhịp tim bang bang nhảy hai lần, làm cậu một trận hoảng hốt.

Đường Quý Khai giật nảy mình, vội vàng xoay người chui xuống dưới cánh tay Giang Vãn Kiều, muốn chạy đi.

Giang Vãn Kiều phản ứng cũng rất nhanh ôm lấy Đường Quý Khai, Đường Quý Khai liền dùng lực đá chân, Giang Vãn Kiều thiếu chút ôm không được cậu, hai người lảo đảo, trực tiếp đụng vào gian phòng bên cạnh.

Đó là phòng hôm nay Đường Quý Khai sẽ ở lại, hai người "bang" một tiếng đụng mở cửa phòng, cùng nhau ngã vào.

Đường Quý Khai la to một tiếng, Giang Vãn Kiều ngã xuống thiếu chút bắt đè chết cậu. Đừng nhìn Giang Vãn Kiều cao gầy mà nhầm, hắn khung xương rất lớn, nặng muốn chết.

Chỉ là Đường Quý Khai vừa lên tiếng, lập tức đỏ mặt tới mang tai, bởi vì cậu ta phát hiện tiếng kêu của mình có chút không giống bình thường, sao mà ngọt ngào dính dính, hơn nữa còn lên xuống, âm cuối không biết luyến bao nhiêu chỗ, tự nghe cũng nổi một đống da gà.

Giang Vãn Kiều sửng sốt một chút, đè cậu không dậy : "Em vừa rồi kêu thật là dễ nghe."

"Anh cút!" Đường Quý Khai càng đỏ mặt : "Nhanh đứng lên cho tôi, nếu không tôi liền đánh anh."

Giang Vãn Kiều hít loại phun sương kia vào chỉ cảm thấy có chút xao động, hiệu quả kỳ thật cũng không rõ ràng, lại không nghĩ tới Đường Quý Khai nhạy cảm như vậy, dường như bị ảnh hưởng rất lớn.

Giang Vãn Kiều dứt khoát đứng lên, Đường Quý Khai còn tưởng hắn muốn đi, nào ngờ Giang Vãn Kiều đi đem cửa khóa lại.

Đường Quý Khai mắt trợn tròn nói : "Anh anh anh, anh muốn làm gì?"

Giang Vãn Kiều nói : "Không gì cả, trước đó không phải anh đã nói rồi sao, muốn em cầu anh, em không cầu anh, anh đương nhiên không làm."

Đường Quý Khai cảm thấy Giang Vãn Kiều hiện tại chính là lão sói xám giả vờ hiền lành, căn bản không đáng tin.



Cậu từ dưới đất bò dậy muốn thoát khỏi đây, nhưng lại bị Giang Vãn Kiều bắt lại, Giang Vãn Kiều cười nói : "Mặc dù anh hiện tại không làm gì, nhưng anh cũng không thể để em đi, anh vẫn đang chờ em cầu anh đây."

Đường Quý Khai bị Giang Vãn Kiều nhấc lên giống như nhấc con gà con, sau đó vác lên vai trực tiếp ném tới trên giường.

Đường Quý Khai lại đấm đá Giang Vãn Kiều một trận, nhưng cậu cũng rõ ràng cảm giác được mình không có khí lực gì, còn không ngừng toả hơi nóng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Trong lúc vô tình nhìn thấy cặp mắt hoa đào của Giang Vãn Kiều, nhịp tim của cậu đột nhiên tăng tốc, ngơ ngơ ngác ngác.

Giang Vãn Kiều chỉ ngồi ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cậu, đúng thật là cái gì cũng không làm, nhưng cũng không để cậu đi.

Đường Quý Khai làm ầm ĩ đến khi mệt mỏi, cả người thở hồng hộc, nóng đến không chỉ đầu đổ mồ hôi, mà trên mặt cũng có.

Giang Vãn Kiều lúc này mới thấp giọng nói : "Em hình như không thoải mái, muốn anh giúp em không? Cầu xin anh, anh liền giúp em."

Đường Quý Khai trong lỗ tai ông ông, căn bản không nghe rõ Giang Vãn Kiều nói gì. Chỉ là Giang Vãn Kiều lúc nói chuyện cách cậu rất gần, cậu cảm giác được có hơi lạnh toả ra, vô cùng mát mẻ.

Đường Quý Khai trong đầu trống rỗng, theo bản năng ôm lấy cổ Giang Vãn Kiều. Giang Vãn Kiều nhiệt độ bình thường, nhưng đối với Đường Quý Khai hiện tại mà nói, thật sự là rất phù hợp.

Đường Quý Khai lập tức ôm Giang Vãn Kiều không buông, than nhỏ một tiếng, dường như cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Giang Vãn Kiều vui vẻ : "Thật nhiệt tình a, có muốn làm gì khác không?"

Đường Quý Khai đầu óc nóng lên, vậy mà gật đầu một cái : "Muốn."

Cố Trường Đình ở dưới này không biết bọn họ ở lên lầu nói chuyện gì, nhưng đó cũng là việc nhà người ta, không nên quấy rầy.

Gian phòng cách âm rất tốt, hai người kia ở trong phòng thiên lôi địa hỏa, bên ngoài một chút thanh âm cũng nghe không được, cho nên ai cũng không biết bọn họ đang làm gì.

Cố Trường Đình thu thập phòng khách và phòng bếp xong, cảm giác eo cũng muốn đứt mất, nhất là hôm qua còn bị ngã, vẫn còn hơi đau.

Triệu Giản nhìn thấy, vội vàng nói : "Vợ, để anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi một chút, có phải là mệt lắm rồi không?"

Cố Trường Đình nói : "Cũng còn tốt."

Cố Trường Đình không biết mình hôm qua say khướt đem phòng ngủ chính quậy tung lên, còn tưởng rằng nhà này thu thập vậy là xong rồi, nhẹ nhàng thở ra, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.

Triệu Giản dứt khoát ôm Cố Trường Đình đi lên lầu : "Vợ vất vả rồi."

Triệu Giản ôm cậu đi đến phòng dành cho khách, Cố Trường Đình kỳ quái nói : "Chúng ta đi đâu vậy? Sao không về phòng chính?"

Triệu Giản nhịn không được cười nói : "Vợ muốn xem phòng của chúng ta hả?"

Cố Trường Đình không hiểu ra sao, Triệu Giản dứt khoát ôm cậu đến phòng ngủ một chuyến, bên trong thật sự là rối loạn không chịu nổi, Cố Trường Đình nhìn thấy, cằm cũng muốn rơi xuống đất, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cận uống quá say, lúc này nhìn thấy phòng ngủ như vậy mới nhớ ra một chút, lập tức mặt đỏ tới mang tai, cảm giác da mặt đều bị thiêu đốt.

Triệu Giản nói : "Lát nữa anh sẽ đến dọn, chúng ta trước đến phòng cho khách đi."

Phòng ngủ này chắc chắn không ngủ lại được, Triệu Giản đem Cố Trường Đình ôm đến phòng cho khách, để Cố Trường Đình nằm trước một hồi.

Cố Trường Đình trước khi đến phòng khách vẫn còn cảm thấy đau dữ dội, sau khi nằm xuống ngược lại cảm thấy tốt hơn nhiều.

Triệu Giản nói : "Vợ, em nghỉ ngơi đi, anh đi dọn dẹp phòng ngủ của chúng ta, lát nữa lại gọi thức ăn ở bên ngoài, như vậy vợ tối nay cũng không cần nấu cơm."

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, nhưng lại giữ chặt Triệu Giản : "Đừng làm vội, dù sao buổi tối hôm nay cũng không ở được, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi anh cũng bận một hồi rồi."

Cố Trường Đình nhớ tới đêm qua, cảm thấy đặc biệt xấu hổ, lực phá hoại này của mình thiếu chút hủy luôn cái phòng rồi.

Triệu Giản nói : "Vậy vợ, để anh xoa bóp bả vai cho em, như vậy có thể dễ chịu một chút."

Triệu Giản nghiêm túc ngồi ở bên cạnh massage vai cho Cố Trường Đình : "Dễ chịu không? Có mạnh quá hay không."

"Không có." Cố Trường Đình nói.

Cả ngày bận bịu, đêm qua còn mượn rượu làm càn cho nên lúc này Cố Trường Đình có chút buồn ngủ, cộng thêm Triệu Giản xoa bóp thực sự là quá dễ chịu, cậu nửa tỉnh nửa mê mà nhịn không được hừ hừ hai tiếng.

Triệu Giản nghe được tiếng Cố Trường Đình, thiêua chút hóa thân thành sói đói, nhịn không được cúi đầu xuống hôn Cố Trường Đình một cái.

Cố Trường Đình cảm giác được Triệu Giản ôn nhu hôn liền dứt khoát ôm lấy vai Triệu Giản, Triệu Giản lập tức hô hấp nặng nề, vợ quả thực là đang mời gọi mình.

Mặc dù bây giờ trời còn chưa tối nhưng Triệu Giản thấy cũng rất tốt, như vậy có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một biểu tình của vợ.

Triệu Giản làm sâu thêm nụ hôn, đem Cố Trường Đình hôn đến thở hồng hộc.

Cố Trường Đình có chút chống đỡ không nổi, nghe được tiếng hít thở nặng nề của Triệu Giản, tim lại càng đập rộn lên, chỉ là cậu khẽ động liền cảm giác nơi nào cũng đau.

Cố Trường Đình vội vàng thấp giọng nói : "Thân thể em còn có chút không thoải mái, chúng ta hôm nào, hôm nào lại. . ."

Cố Trường Đình xấu hổ nói không ra lời, Triệu Giản nghe được vợ thân thể không thoải mái, nào dám lại cử động : "Vợ, em không thoải mái ở đâu?"

Cố Trường Đình lắc đầu, không có ý nói.

Triệu Giản vốn còn nghĩ rèn sắt khi còn nóng, nhưng thấy vậy thì chỉ đành phải nằm bên cạnh Cố Trường Đình : "Vợ, vậy em ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ không chừng sẽ tốt hơn."

Cố Trường Đình đúng là vô cùng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ mất.

Triệu Giản ở bên cạnh nghĩ, về sau tuyệt đối không thể để cho vợ uống rượu nữa, bằng không sẽ hỏng việc.

Triệu Giản hôm qua bị giày vò một đêm, lúc này cũng buồn ngủ, dứt khoát ôm Cố Trường Đình ngủ trưa.

Đợi đến khi mở mắt ra, sắc trời bên ngoài trời đã chuyển đen.

Triệu Giản nhanh chóng đứng lên, sau đó gọi thức ăn bên ngoài, nếu không mọi người tối nay đều sẽ nhịn đói mất.

Hắn tỉnh lại cũng không nhìn thấy Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều, không biết hai người kia đã đi rồi hay là chưa, Triệu Giản cũng không để ý lắm, trước hết đi dọn dẹp phòng ngủ chính.

Cố Trường Đình lại ngủ thêm nửa giờ, nghe được lầu dưới tiếng chuông cửa vang lên, lúc này mới từ trên giường mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Triệu Giản nhận lấy thức ăn đặt lên bàn, sau đó liền lên lầu gọi Cố Trường Đình xuống ăn cơm.

Hắn vừa lên lầu, bỗng nhiên liền nghe được phòng cho khách bên cạnh vang lên tiếng động rất to, mặc dù gian phòng cách âm, nhưng cũng không cản được.

Triệu Giản tựa hồ nghe thấy Đường Quý Khai đang gọi, không biết là gọi cái gì, thực khiến người ta đau đầu mà.

Kết quả cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, Đường Quý Khai từ bên trong vọt ra.

Triệu Giản vừa lúc ở bên cạnh, thiếu chút đụng vào, chỉ thấy Đường Quý Khai quần áo không chỉnh tề, áo sơmi nhăn nhăn nhúm nhúm không nói, nút thắt còn đứt mấy cái, cổ áo mở rộng, trên cổ đều là vết tích kỳ quái.

Triệu Giản mắt trợn tròn, phản ứng không kịp, mà Đường Quý Khai lao ra cũng vậy, ai mà ngờ đâu mình lại bị anh trai đụng phải chứ.

Giang Vãn Kiều cũng quần áo không chỉnh tề chạy ra theo Đường Quý Khai, hắn ta so với Đường Quý Khai chỉ hơn chứ không kém, bởi vì Giang Vãn Kiều căn bản không mặc áo, chỉ mặc quần đã chạy ra ngoài.

Trên vai của Giang Vãn Kiều có mấy vết máu, xem ra chính là bị cào ra, trên cổ cũng có mấy vết tích kỳ quái, dáng vẻ vô cùng kịch liệt.

Triệu Giản càng há hốc mồm hơn, lượng tin tức quá lớn nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Đường Quý Khai quả thực xấu hổ vô cùng, vừa định chạy trốn, ai ngờ đầu kia một phòng khác cũng mở cửa, Cố Trường Đình từ bên trong đi ra.

Lần này hiểu lầm lớn rồi.

Cố Trường Đình vừa đi ra liền trợn tròn mắt, cậu cảm thấy mình khả năng còn chưa tỉnh ngủ, cậu nhìn thấy Đường Gia tiểu thiếu gia cùng Đường Gia đại thiếu gia quần áo không chỉnh tề, giống như vừa làm chuyện không tiện nói.

Cũng không phải là giống như mà rõ ràng chính là vừa làm chuyện không tiện nói.

Cố Trường Đình không biết Giang Vãn Kiều là Đường Gia đại thiếu giả, cho nên vẫn tưởng hắn ta chính là Đường Hoài Giản, nháy mắt ngơ ngác.

Triệu Giản nhìn qua liền biết, đầu đau muốn chết.

Triệu Giản vội chạy đến bêb cạnh Cố Trường Đình, nói : "Vợ, em hiểu lầm rồi, vị này không phải là Đường Hoài Giản mà là Giang Tam thiếu, gọi là Giang Vãn Kiều."

Cố Trường Đình phản ứng có chút chậm : "Thế nhưng. . ."

Thế nhưng lần trước cậu rõ ràng nghe được Đường Quý Khai gọi Giang Vãn Kiều là anh hai.

Giang Vãn Kiều vội vàng mặc áo vào, dù sao bộ dạng khó coi như vậy. Giang Vãn Kiều mặc quần áo tử tế mới nói : "Đích thật là Cố tiên sinh hiểu lầm, Quý Khai thích gọi tôi là anh, nhưng tôi cũng không phải là anh trai ruột của Quý Khai mà là vị hôn phu của em ấy."

Giang Vãn Kiều tranh thủ giới thiệu bản thân một chút, miễn cho Cố Trường Đình lại não bổ ra chuyện gì lung tung.

Cố Trường Đình giật nảy mình : "Là tôi chưa làm rõ mà đã hiểu lầm, thật ngại quá."

"Không có việc gì." Giang Vãn Kiều nói.

Triệu Giản nhẹ nhàng thở ra, bên kia Đường Quý Khai lại muốn thừa cơ chạy mất, nhưng chưa kịp chạy đã bị Giang Vãn Kiều bắt lại.

Triệu Giản nói : "Vợ, thức ăn đến rồi, có thể ăn cơm tối."

Cố Trường Đình nói : "Vậy em đi dọn bát đũa."

Cố Trường Đình vì để tránh xấu hổ, nhanh chóng chạy xuống lầu, trên lầu lập tức chỉ còn lại ba người Triệu Giản, Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều.

Đường Quý Khai đặc biệt chột dạ, gục đầu ủ rũ.

Triệu Giản nói : "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, hai người có thể giải thích cho tôi một chút không?"

Đường Quý Khai xấu hổ nói không nên lời, đây quả thực là tự lấy đá đập chân mình, phun tình thú là cậu phun vào Giang Vãn Kiều, kết quả đem là mình bù vào luôn. Sau đó cậu còn không nhịn được đặc biệt chủ động ôm người Giang Vãn Kiều.

Đường Quý Khai nhớ tới liền cảm giác không còn mặt mũi nào, căn bản không biết nói gì cho phải.

Giang Vãn Kiều ngược lại rất thản nhiên : "Ông nội Đường đã đáp ứng cho tôi cùng Quý Khai tháng sau làm lễ đính hôn, cho nên chính là có chuyện như vậy."

Triệu Giản còn không biết chuyện lễ đính hôn, nghe xong càng thấy đau đầu, liền nhìn thoáng qua Đường Quý Khai.

Triệu Giản nói : "Quý Khai, hai người thật sự muốn làm lễ đính hôn?"

Đường Quý Khai : ". . ."

Giang Vãn Kiều vẻ mặt nghiêm túc : "Tôi là thật tâm với Quý Khai, không có liên quan gì đến Đường Gia, xin Đường đại thiếu yên tâm, tôi sẽ đối với Quý Khai thật tốt."

Giang Vãn Kiều thâm tình như vậy, Đường Quý Khai đột nhiên cảm giác mình chính là tên đàn ông cặn bã, cái loại đàn ông xách quần liền không nhận người ấy. . .

Triệu Giản nghe Giang Vãn Kiều không phải nói đùa, cũng không biết nói như thế nào mới tốt, dứt khoát nói : "Đây là vấn đề của hai người, vẫn là hai người tự mình nói đi. Thế nhưng tốt xấu gì Quý Khai cũng là em trai của tôi, cho nên bất luận cậu ấy quyết định như thế nào, tôi cũng đều sẽ ủng hộ."

Triệu Giản hiển nhiên thừa kế truyền thống tốt đẹp của Đường Gia, phi thường bao che khuyết điểm, Đường Quý Khai là em trai của hắn, cho nên thiên vị một chút cũng là bình thường.

Đường Quý Khai nghe xong, cảm động ào ào nói : "Hu hu Đường lão đại, em hôm nay mới biết anh đối với em tốt như vậy, trước kia là em vô tâm."

Triệu Giản : ". . ."

Triệu Giản rất muốn thu hồi lời vừa nói lúc nãy.

Đường Quý Khai nói xong muốn bổ nhào qua ôm Triệu Giản một cái, nhưng Triệu Giản lập tức né tránh, nếu để cho Cố Trường Đình nhìn thấy lại có hiểu lầm mất.

Giang Vãn Kiều cũng một phát bắt được cổ áo Đường Quý Khai, đem người túm trở về : "Xin đại ca yên tâm."

Giang Vãn Kiều quả thực biết nói tiếng người, đổi giọng gọi đại ca rất tự nhiên, Triệu Giản nghe mà bắp chân muốn rút gân. Trong lòng tự nhủ Đường Quý Khai còn không gọi hắn là đại ca, hiện tại Giang Tam Thiếu lại bắt đầu gọi, cảm giác thật vi diệu.

Cố Trường Đình dọn xong bát đũa, bên kia ba người cũng vừa xuống dùng cơm. Mặc dù bầu không khí có chút vi diệu, nhưng cũng không quá xấu hổ.

Sau khi ăn cơm, Giang Vãn Kiều muốn dẫn Đường Quý Khai rời đi, Đường Quý Khai cũng sớm muốn rời khỏi, cảm thấy không mặt mũi nào gặp người nữa, còn bị chị dâu đụng phải, cho nên căn bản không có dị nghị gì, ngoan ngoãn đi theo Giang Vãn Kiều.

Triệu Giản đem bọn họ đưa ra ngoài, than thở xong liền trở lại, cảm thấy hai người này thực sự là quá ầm ĩ, không biết bọn họ sau này sẽ thế nào.

Đường Quý Khai bị mang đi, cậu cũng không dám về Đường Gia. Đường Quý Khai mặc dù không thiếu tiền, nhưng lại không có nhà riêng của mình, trước kia đều ở tại Đường Gia, không nghĩ sẽ dời ra ngoài ở. Hiện tại liền phiền phức, cậu một thân ô mai này, nếu trở về Đường Gia, không tới vài phút liền bị lộ.

Cho nên Đường Quý Khai không dám về nhà, chỉ có thể đi theo Giang Vãn Kiều.

Giang Vãn Kiều lái xe mang Đường Quý Khai đến nhà riêng của mình, trên đường đi Đường Quý Khai đều không nói chuyện, giống như đang ngủ vậy.

Giang Vãn Kiều có chút không yên lòng, nhìn cậu mấy lần, cuối cùng tới nơi, dừng xe, nhịn không được thở dài : "Em thật không thích anh như vậy sao?"

Đường Quý Khai đang suy nghĩ tới từng việc ác trước kia Giang Vãn Kiều làm, liệt kê hết một lần, chẳng qua đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhiều nhất chỉ là chuyện liên quan đến chăn mền và đồ ăn vặt.

Cái khác ngược lại không có. Giang Vãn Kiều khi còn bé cũng từng vì Đường Quý Khai mà đánh người khác, coi như đối với Đường Quý Khai không tệ. Đường Quý Khai vóc dáng không cao, hơn nữa còn rất gầy, khi còn bé bị mấy tên phú nhị đại khác khi dễ, vừa vặn bị Giang Vãn Kiều gặp được, đừng tưởng Giang Vãn Kiều mắt đào hoa vô hại, đánh người thật sự rất ghê, mấy tên phú nhị đại kia đều bị đánh cho khóc chạy trối chết.

Sau này khi Đường Quý Khai về nhà còn đem chuyện này nói cho Triệu Giản, Triệu Giản lại kéo tay áo chạy tới đánh người ta một trận, về sau liền không có ai dám khi dễ Đường Quý Khai nữa.

Đường Quý Khai nghĩ nửa ngày, đột nhiên cảm giác Giang Vãn Kiều cũng không kém cỏi như vậy.

Đường Quý Khai giương mắt dò xét hắn vài lần, xụ mặt nói : "Tôi cũng không phải kẻ kéo quần lên liền không nhận người. . ."

Giang Vãn Kiều nghe xong thiếu chút bật cười.

Đường Quý Khai nói : "Miễn cưỡng có thể thử cùng anh kết giao trước một chút, đính hôn thì đừng nghĩ."

Giang Vãn Kiều nghe xong, ngược lại rất cao hứng : "Tốt, đều do em định đoạt, em nói cái gì cũng được."

Đường Quý Khai thấy hắn thái độ tốt như vậy, bỗng nhiên liền đắc chí, cảm thấy cùng Giang Vãn Kiều kết giao cũng không có gì không tốt, nhìn thái độ của Giang Vãn Kiều như vậy, mình hẳn là có thể sai sử hắn, nếu như Giang Vãn Kiều không chịu được liền đá hắn.

Đường Quý Khai lại đánh giá Giang Vãn Kiều, khuôn mặt không tệ, dáng người cũng tốt, cái kia. . . Kỹ thuật cũng không tồi, mặc dù Đường Quý Khai vừa rồi là lần đầu tiên, nhưng cũng không cảm thấy đau lắm, còn tương đối thoải mái.

Đường Quý Khai mặc dù cảm thấy có chút thiệt thòi, nhưng sau này cậu có thể lấy lại được, chẳng phải vụ mua bán lỗ gì.

Đường Quý Khai dò xét xong, liền nói : "Tôi muốn ăn khoai tây chiên!"

Giang Vãn Kiều thiếu chút không kịp phản ứng, kỳ thật Giang Vãn Kiều không thích ăn đồ ăn vặt, trước kia thích đoạt đồ ăn vặt của Đường Quý Khai là bởi vì thích xem Đường Quý Khai đỏ mặt xù lông, trong nhà hắn không có khoai tây chiên a.

Giang Vãn Kiều nói : "Được được được, ăn khoai tây chiên, anh mang em về nhà trước, em mệt thì cứ nằm là được, anh đi mua khoai tây chiên gho em, em muốn ăn vị gì?"

Đường Quý Khai tưởng tượng, nói : "Không biết, tôi còn chưa nghĩ ra."

Giang Vãn Kiều bị cậu chọc cười : "Được, vị gì cũng đều mua một bịch."

"Không được." Đường Quý Khai nói : "Mua hai bịch."

Giang Vãn Kiều lại cười nói : "Mua hai bịch, chẳng lẽ có một phần của anh sao?"



Đường Quý Khai nói : "Chỉ cho anh một miếng!"

Sau khi Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều về, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản cuối cùng cũng được an tĩnh lại, hai người thu thập một chút, lúc đầu định đi nghỉ sớm nhưng bởi vì buổi chiều đã ngủ một giấc rồi, cho nên nằm xuống cũng ngủ không được.

Cố Trường Đình dứt khoát đi làm việc, trả lời một vài email, mắt thấy sắp qua mười hai giờ, lúc này mới chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng mười hai giờ rồi, Cố Trường Đình vẫn ngủ không được, trong đầu đặc biệt thanh tỉnh, có thể là bởi vì ngủ ở phòng khác có chút không quen, cho nên tinh thần đặc biệt tỉnh táo.

Triệu Giản cũng vậy, mặc dù đã tắt đèn, nhưng cứ đối với Cố Trường Đình không thành thật, bên này hôn một chút bên kia hôn một chút.

Cố Trường Đình đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể may mắn là hiện tại không nhìn thấy gì.

Triệu Giản nói : "Vợ à em yên tâm, em không thoải mái cho nên anh sẽ không làm gì cả. Vợ bây giờ đã cảm giác khá hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Trường Đình vẫn cảm thấy chỗ kia đặc biệt đau, nhưng cậu không có ý định nói ra, nửa ngày mới lên tiếng : "Không có gì, chính là còn có chút đau."

Triệu Giản nghe xong, giật nảy mình, thiếu chút xoay người ngồi dậy : "A? Vợ, em đau ở đâu? Để anh xem xem."

Triệu Giản còn tưởng rằng Cố Trường Đình say rượu không thoải mái, không nghĩ tới Cố Trường Đình đột nhiên nói đau, làm hắn giật nảy mình.

Cố Trường Đình không có ý nói, nhưng thấy Triệu Giản sốt ruột, lo lắng như vậy, Cố Trường Đình đành nói ra.

Triệu Giản sững sờ, nào ngờ Cố Trường Đình hiểu sai, bật cười nói : "Vợ à, chắc là do đụng vào bồn tắm bầm tím rồi, để anh bôi ít thuốc cho em, bầm tím như vậy, không biết có đập đến xương cốt không?"

Cố Trường Đình nghe xong thì ngơ ngác, lúc này mới phản ứng lại cậu bị đau là do đụng phải bồn tắm, cậu cũng không ngờ có chuyện này cho nên căn bản chưa từng nghĩ đến những phương hướng khác.

Cố Trường Đình lúc này xem như rõ ràng, lập tức thoắt cái đỏ mặt, lúng túng đến muốn dùng chăn che đầu, không muốn nhìn thấy Triệu Giản nữa.

Triệu Giản không biết chuyện gì xảy ra, quấn lấy Cố Trường Đình muốn bôi thuốc cho cậu.

Cố Trường Đình xấu hổ chết đi được, làm sao cũng không lên thuốc, lại không muốn nói chuyện.

Triệu Giản cảm thấy kỳ quái, nháo Cố Trường Đình nửa ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng có chút choáng váng : "Vợ, em, em sẽ không. . ."

Cố Trường Đình nghe hắn mở miệng, lập tức nói : "Em đi ngủ."

Triệu Giản xem như hiểu rõ, lập tức cảm thấy mình bị thiệt lớn rồi, lập tức bổ nhào qua ôm lấy Cố Trường Đình nói : "Vợ, em sao có thể oan uổng anh, anh nào có thô bạo như vậy, anh thương em còn không kịp, sao có thể để em đau thành như vậy chứ, em oan uổng anh, anh thật oan uổng."

Triệu Giản nói ra, Cố Trường Đình càng thêm xấu hổ, cảm thấy đều là do uống rượu gây họa, không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Triệu Giản bắt đầu chơi xấu : "Vợ, em đổ oan cho anh, em muốn đền bù anh thế nào đây, anh bị tổn thương, em nhanh đền bù anh đi."

Cố Trường Đình có chút muốn đạp hắn xuống giường, nhưng nếu cậu thật sự làm vậy, không chừng chân của mình sẽ gãy xương mà Triệu Giản còn không đạp xuống được.

Triệu Giản giống con chó lớn, quấn lấy Cố Trường Đình hôn hôn, Cố Trường Đình thực sự là bất đắc dĩ, hôn lại trên mặt hắn một cái.

Triệu Giản còn nói : "Vợ à, chúng ta lúc nào có thể làm. Em nhìn đi, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, em nói có đúng không? Vợ mỗi ngày ngủ bên cạnh anh, anh sắp chảy nước miếng đêna nơi rồi đây."

Cố Trường Đình nghe liền xấu hổ vô cùng, không thèm để ý đến hắn.

Triệu Giản vẫn ôm lấy cậu nói : "Vợ, anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi em, thật, em phải tin tưởng anh, anh thích em thương em còn đến không kịp, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em, chỉ cần vợ không chê anh là tốt rồi."

Triệu Giản còn nhớ rõ, lúc Cố Trường Đình mượn rượu làm càn ôm lấy hắn thổ lộ, khiến hắn vừa cao hứng vừa đau lòng, hắn hiểu được Cố Trường Đình không nguyện ý cùng hắn thân mật là bởi vì nguyên nhân thân thể, sợ mình nhìn thấy ghét bỏ cậu.

Cố Trường Đình nghe Triệu Giản nói, nhịp tim đập nhanh hơn, thật sự là cậu vô cùng gấp gáp sợ hãi, lúc đầu cứ tưởng hai người đều đã làm, vậy thì không còn bí mật gì nữa, nhưng bây giờ Triệu Giản lại nói đó là hiểu lầm, khiến Cố Trường Đình có chút nhẹ nhõm, lại có chút khẩn trương.

Triệu Giản lúc này giống như viên thuốc an thần, khiến Cố Trường Đình an tâm một chút.

Triệu Giản nói tiếp: "Lại nói, em hôm qua uống say như vậy, làm quần áo đều bẩn, vẫn là anh đem em từ trong bồn tắm vớt ra, thay quần áo cho em, từ trên xuống dưới chỗ nào của em anh cũng đều nhìn thấy, không thể rõ ràng hơn."

Cố Trường Đình vừa có chút an tâm lại đột nhiên nghe được Triệu Giản thẳng thắn nói như vậy, lập tức cả mặt liền đỏ, một chút cảm giác kiều diễm tất cả đều biến thành xấu hổ.

Cố Trường Đình lập tức muốn đạp Triệu Giản, Triệu Giản nhanh chóng né tránh : "Vợ sao em đạp anh."

"Tê —— "

Cố Trường Đình vừa động mạnh một cái đã đau đớn vô cùng, dù sao bồn tắm cũng không mềm, cậu va đập nhiều chỗ như vậy, sao có thể lành lặn chỗ nào.

Triệu Giản vội vàng nói : "Vợ, không bằng vẫn nên bôi ít thuốc đi."

Triệu Giản đứng lên đi lấy thuốc bôi cho Cố Trường Đình, Cố Trường Đình bầm tím mấy chỗ, Triệu Giản nhìn thấy mà đau lòng.

Cố Trường Đình vẫn một mực giả chết, cảm thấy mình quá đần.

Triệu Giản nói : "Vợ, xương cốt không có chuyện gì chứ."

Cố Trường Đình : ". . ."

Cố Trường Đình nghiến răng nghiến lợi nói : "Không có!"

May mà trong bồn tắm có nước, nếu không thì đã gãy xương rồi.

Triệu Giản đau lòng muốn chết, giúp cậu thoa thuốc xong cũng không đụng tới cậu nữa, để Cố Trường Đình nghỉ ngơi : "Vợ, chờ vết thương trên người em tốt lên, chúng ta lại làm ha."

Cố Trường Đình dứt khoát trở mình, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt giả chết.

Triệu Giản cọ qua, đưa tay ôm lấy Cố Trường Đình, ở trên gương mặt cậu hôn một cái : "Ngủ ngon, vợ."

Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Trường Đình đã thấy Triệu Giản đang cười ngây ngô.

Hai người phải dậy sớm đến công ty, dù sao hôm qua ở nhà ngổn ngang, gần như không ở lại công ty tăng ca, dồn ứ lại không ít công việc.

Triệu Giản nghĩ nghĩ, liền đem chuyện của Đồng tiểu thư nói cho Cố Trường Đình, dù sao giữa Đồng tiểu thư cùng Cố Trường Đình có ân oán, chủ nợ đập phá nhà của Cố Trường Đình, Cố Trường Đình không thể không biết chuyện gì xảy ra được.

Cố Trường Đình nghe xong, có chút choáng váng, không ngờ chuyện này có liên quan đến Đồng tiểu thư.

Cố Trường Đình kỳ quái hỏi : "Làm sao anh biết?"

"A a, " Triệu Giản nói : "Là Đường tiên sinh nói cho anh a."

Cố Trường Đình nói : "Em biết rồi, chuyện này em sẽ xử lý tốt."

Cố Trường Đình vừa nói đến đây, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, là số điện thoại lạ, không biết là ai.

Cố Trường Đình chấp nhận, liền nghe thấy thanh âm của một người phụ nữ : "Trường Đình! Anh nhất định phải cứu tôi, nếu không tôi chết chắc!"

Cố Trường Đình nghe liền biết người gọi tới là Đồng tiểu thư.

Cố Trường Đình sắc mặt đen lại : "Đồng tiểu thư, tôi đang muốn gặp cô đây. Cô dẫn một đám người đến biệt thự của tôi đập phá, không biết Đồng tiểu thư định bồi thường như thế nào."

"Cái gì?" Đồng tiểu thư ngẩn ra : "Tôi bây giờ không có tiền, chính là chính là! Trường Đình anh giúp tôi một chút đi, tôi sau nay sẽ trả lại cho anh, có được không? Tôi thật sự cùng đường mới tìm đến anh, anh trước cho tôi mượn một chút tiền đi."

Cố Trường Đình cười nói : "Đồng tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, cha mẹ của cô không phải vẫn còn khoẻ mạnh sao? Đồng gia có nhiều người như vậy, dựa vào cái gì bỏ tôi cho cô mượn tiền?"

Đồng tiểu thư khóc nói : "Trường Đình, tôi tốt xấu gì trước kia cũng là vị hôn thê của anh, anh có phải còn oán hận chuyện tôi vứt bỏ anh không, cho nên mới mặc kệ tôi? Là tôi sai, là tôi sai còn không được sao? Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Trường Đình anh giúp tôi một chút đi, nếu không hay là như vậy, nếu như anh chịu giúp tôi, tôi liền gả cho anh, có được không?"

Triệu Giản ở ngay bên cạnh, tiếng trong điện thoại mặc dù không lớn nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe được. Hắn nghe xong liền lập tức nổi giận.

Cố Trường Đình cũng tức cười : "Đồng tiểu thư, cô chắc không biết rõ, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, tôi hiện tại đã kết hôn rồi."

Đồng tiểu thư nghe vậy vẫn không hết hi vọng : "Không sao, cho dù anh đã kết hôn rồi tôi cũng không quan tâm, tôi nguyện ý làm tình nhân bí mật của anh, không có danh phận cũng không quan trọng."

Cố Trường Đình mắt trợn tròn, không ngờ cô ta có thể nói như vậy, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Đồng tiểu thư sốt ruột, sợ Cố Trường Đình không đồng ý, còn nói : "Nếu như, nếu như người kia của anh không đồng ý, tôi có thể đi cùng hắn thương lượng, tôi. . . Tôi nguyện ý làm tình nhân của cả hai người, thế nào? Tôi đây cũng không sao, chỉ cần. . ."

Triệu Giản tức giận muốn chết, lập tức đem điện thoại trong tay Cố Trường Đình lấy đi, Cố Trường Đình cũng phản ứng không kịp.

Triệu Giản mặt lạnh, bình tĩnh lên tiếng đánh gãy Đồng tiểu thư : "Đồng tiểu thư, tôi đề nghị cô trước tiên đến bệnh viện tâm thần khám thử xem, cũng tìm cái gương soi lại mặt đi."

Hắn nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đem số của Đồng tiểu thư kéo vào danh sách đen.

Cố Trường Đình vốn đang còn khiếp sợ, không biết não của Đồng tiểu thư nghĩ cái gì, nhưng nghe Triệu Giản nói thì lập tức bật cười, không ngờ Triệu Giản cũng có lúc độc miệng như vậy.

Triệu Giản cảm thấy mình thiếu chút nữa bị người phụ nữ kia làm tức điên, hắn còn chưa kịp tìm cô ta tính sổ, cô ta lại còn chạy tới nói muốn làm tình nhân bí mật của Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình nói : "Anh đừng đem chuyện này để trong lòng, em cùng với cô ta không có gì cả."

"Anh đương nhiên biết." Triệu Giản nói : "Vợ anh mắt cao như vậy, làm sao có thể nhìn trúng cô ta."

Cố Trường Đình cười nói : "Anh đây là đang biến tướng khen mình sao?"

Triệu Giản cười nói : "Vợ, vậy dung mạo của anh không đẹp sao? Dáng người không tốt sao?"

Cố Trường Đình nói : "Cho nên anh là đang nói sự thật?"

Triệu Giản tuyệt đối không khiêm tốn, nếu nói về tướng mạo, hắn thật sự tràn đầy tự tin. Lại nói, vợ sau khi uống say liền ôm lấy hắn thổ lộ hơn nửa ngày, nghe thấy mà đỏ cả mặt.

Triệu Giản cảm thấy vợ hắn hẳn là thích hắn đến chịu không nổi, sẽ không nhìn trúng người khác. Hiện tại Triệu Giản chỉ là cảm thấy tiếc hận, lúc Cố Trường Đình thổ lộ, hắn không kịp ghi âm, nếu có ghi âm như vậy có thể thời thời khắc khắc lấy ra nghe, ngẫm lại đã cảm thấy đắc ý.

Cố Trường Đình muốn làm việc, Triệu Giản liền ra ngoài chạy một vòng, thuận tiện gọi điện thoại tìm Đồng gia hỏi tội.

Đúng lúc, Triệu Giản vừa đi ra ngoài, Cố Trường Đình cũng gọi điện thoại đến Đồng gia đi, muốn Đồng gia cho một câu trả lời.

Hôm nay Đồng gia đúng là sứt đầu mẻ trán, Đồng tiểu thư bị người ta lừa gạt không ít tiền, Đồng gia có biết chuyện này, cảm thấy phi thường xấu hổ cho nên không muốn thừa nhận, cũng không muốn đưa tiền ra, dứt khoát coi như không biết.

Nào ngờ hôm qua có người gọi điện thoại đến Đồng gia hỏi tội, là Đường Gia lão thái gia Đường Bỉnh Kiến.

Đường Bỉnh Kiến tự mình gọi điện thoại đến, người của Đồng gia đều bị dọa sợ, bọn họ còn chưa biết chuyện Đồng tiểu thư dẫn người đến nhà Cố Trường Đình đập phá chp nên khi Đường Bỉnh Kiến gọi điện thoại đến, bọn họ đều ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nguỵ biện gì, chỉ nói sẽ tra rõ ràng chuyện này rồi cho Cố Trường Đình một câu trả lời.

Nhưng Đồng gia thật sự không muốn quản chuyện này của Đồng tiểu thư, dù sao Đồng gia con cháu đông, con gái cũng không phải mình cô ta, con trai cũng cả đống, cho nên muốn vứt bỏ liền vứt bỏ.

Kết quả hôm nay Đồng gia liên tiếp nhận được hai cuộc điện thoại, một là Cố Trường Đình gọi tới, một cái khác lại là Đường Gia gọi tới, còn là gia chủ tương lai của Đường Gia, Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản.

Đồng gia hoảng loạn, lúc này sao còn dám dây dưa. Lập tức cho thư ký đem chi phiếu bồi thường biệt thự đưa qua, chờ làm rõ ràng sự tình liền để Đồng tiểu thư tự mình đi đến nhận lỗi.

Cố Trường Đình còn tưởng phải thương lượng một hồi, không ngờ Đồng gia thái độ đặc biệt tốt, Cố Trường Đình cũng cần nói thêm gì nữa, dứt khoát không tiếp tục làm khó bọn họ.

Một Đồng gia mà thôi, căn bản không lên được mặt bàn, Triệu Giản xử lý tốt, liền ở trong công ty đi dạo một vòng, nhìn các bộ phận làm việc thế nào.

Hiện tại Cố gia hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, không phải trước kia có thể so sánh, công ty không phải ai cũng có thể đi vào, trên hành lang phi thường yên tĩnh.

Khó được hôm nay không có người nào tới, cũng không có họp hành hoặc là hợp đồng phải ký, Cố Trường Đình ở trong phòng làm việc đến mười hai giờ trưa, ngẩng đầu một cái, phát hiện vậy mà đến giờ ăn cơm rồi.

Triệu Giản tản bộ một vòng, trở về nói : "Vợ, em làm xong chưa? Anh nhìn thấy trưa nay nhà ăn có cà ri, không bằng chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi."

Cố Trường Đình cũng đúng lúc đói : "Được."

Hai người đi thang máy xuống lầu, đã đến giờ ăn cơm nhưng nhà ăn cao tầng ngược lại không có nhiều người, đặc biệt yên tĩnh.

Triệu Giản muốn ăn cà ri, nhưng Cố Trường Đình lại thích món ăn tương đối thanh đạm, cảm giác cà ri hương vị có chút nặng miệng, liền mua một phần cơm sẵn.

Hai người chọn xong, Triệu Giản liền nói : "Vợ, em ngồi trước đi, để anh lấy cơm cho."

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu : "Cẩn thận một chút, coi chừng nóng."

Triệu Giản cười đáp ứng, cảm thấy vợ càng ngày càng đau lòng mình.

Cà ri là phải đợi nấu tại chỗ, cơm thì hâm lại là được, Triệu Giản chờ ba phút, sau đó liền tay trái một cái khay, tay phải một cái khay bưng cơm trưa đi tìm vợ mình.

Bên kia Cố Trường Đình vừa ngồi xuống liền cầm điện thoại ra xem, đột nhiên có cuộc gọi từ thư ký Triệu Đan Tình, báo cho Cố Trường Đình biết, vừa rồi thư ký Đồng gia đến, gửi lại một tờ chi phiếu.

Cố Trường Đình đã biết là người nhà họ Đồng sẽ tới cho nên cũng không kinh ngạc, chỉ bảo Triệu Đan Tình đem chi phiếu cất kỹ là được.

Cậu đang nói chuyện điện thoại, bỗng nhiên một mảnh bóng râm che đầu, còn tưởng là Triệu Giản, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, là một người thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Người thanh niên kia mặc áo sơmi màu xanh lam cùng quần đen, đang bưng một phần cơm, kinh ngạc nhìn mình.

Người thanh niên nói : "Cậu. . . Cậu có phải Cố Trường Đình hay không?"

Cố Trường Đình vừa vặn cúp điện thoại, dò xét một chút người thanh nuên, cũng cảm thấy nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ rõ tên người này.

Người thanh niên trên cổ treo một tấm bảng, là thẻ dành cho khách muốn tiến vào cao ốc, như vậy xem ra, người trẻ tuổi này cũng không phải là nhân viên trong công ty, hẳn là đối tác hoặc là người của nhà cung ứng đến đây làm việc.

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu : "Cậu là. . ."

Người thanh niên vội vàng nói : "A cậu không nhớ rõ tôi, tôi gọi là Dương Hạo a, chúng ta là bạn học cùng trung học, cậu có nhớ không?"

Trách không được nhìn quen mắt, hóa ra là bạn học cùng trung học.

Cố Trường Đình bởi vì nguyên nhân thân thể, kỳ thật lúc học trung học đã chuyển trường ba lần, cũng không thể nào hoà nhập, cho nên đối với bạn học không có ấn tượng lắm, nhất là đã qua mấy năm, tướng mạo cũng thay đổi ít nhiều, càng nhận không ra.

Dương Hạo một mặt hưng phấn, còn Cố Trường Đình lại rất lúng túng, cậu thật không nhớ nổi, chỉ có thể cười cười cho bớt xấu hổ.

Dương Hạo nói : "Cậu làm việc ở đây sao? Thật là khéo a, tôi hôm nay tới đây học tập, không nghĩ tới ăn cơm trưa còn có thể gặp được cậu."

Quả nhiên, Dương Hạo là nhân viên bên công ty đối tác, hôm nay đến đây tập huấn. Mặc dù Dương Hạo tương đối trẻ tuổi, nhưng chức vị cũng không thấp, cho nên giữa trưa lúc ăn cơm liền có thể đến nhà ăn ở cao tầng ăn cơm.

Dương Hạo mặc dù là bạn học của Cố Trường Đình, nhưng ở chung căn bản chưa tới được một học kỳ, Cố Trường Đình cũng không thích nói chuyện trong nhà, cho nên cậu ta không biết Cố Trường Đình là người lãnh đạo trực tiếp của công ty mà tưởng rằng Cố Trường Đình chỉ là nhân viên.

Dương Hạo nói : "Một mình cậu thôi sao? Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

Triệu Giản bên kia mua đồ xong, mỗi tay một cái khay, quay người lại liền thấy bên cạnh Cố Trường Đình xuất hiện thêm một người.

Một người thanh niên xa lạ, Triệu Giản cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là nhân viên ở bộ phận nào đó trong công ty.

Triệu Giản mang cơm trưa đi nhanh đến, sợ vợ chờ lâu sẽ đói bụng.

Thế nhưng lúc Triệu Giản đi gần liền nghe được người thành niên bên cạnh Cố Trường Đình dường như có chút thất lạc nói : "A, xem ra là cậu không nhớ rõ tôi, ha ha dù sao đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tôi thì vẫn còn nhớ rõ cậu đấy."

Cố Trường Đình chưa kịp nói chuyện, Dương Hạo đã nói tiếp: "Lúc trước tôi còn gửi thư tình cho cậu, không biết cậu có đọc nó không."

Triệu Giản kém chút trượt tay đem cà ri chụp xuống đất, may mắn hắn vội vàng ổn định lại, bát cà ri chờ nửa ngày mới được bảo trụ.

Triệu Giản cảm thấy không nên để ụp xuống đất, muốn ụp cũng phải ụp lên đầu tên kia mới được, không thể lãng phí.

Triệu Giản mới rời khỏi không tới 5 phút, nào ngờ đột nhiên nhảy ra một tên tình địch, lúc này mới đúng là tình địch, không phải là pháo hôi. Tên tình địch này còn dưới tình huống mình không biết, gửi thư tình cho Cố Trường Đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.