"Không có khả năng! Không có khả năng!"
Cố tiên sinh đột nhiên kêu lớn lên, nếu như ông ta bị đuổi khỏi công ty Cố gia, như vậy chính là bị chặt đứt nguồn kinh tế, mặc dù trong tay có tiền, nhưng Cố tiên sinh đã quen tiêu xài phung phí, tiền để một người bình thường sống mấy đời, chỉ sợ không đủ ông ta sống trong một năm.
Còn nữa, Cố tiên sinh đầu nóng lên kết hôn với Đào Yến Cần, Đào gia mắc nợ năm triệu. Những người khác ở Đào gia đều chạy trốn, chỉ có Đào Yến Cần gióng trống khua chiêng lo liệu tiệc cưới, người đòi nợ không tìm đến cô ta còn tìm đến ai?
Hiện tại Cố tiên sinh cùng Đào Yến Cần kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, muốn đòi nợ đương nhiên phải đến tìm Cố tiên sinh. Nhưng chút tiền tiết kiệm kia của Cố tiên sinh căn bản không đủ trả nợ. Trừ phi đem tất cả bất động sản trong tay, còn cả tài sản trong nhà bán đi, may ra mới đủ.
Cố tiên sinh hai mắt trợn tròn, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại ba chữ "Không thể nào".
Đào Yến Cần cũng mắt trợn tròn, cô ta còn tưởng rằng đến với Cố tiên sinh, về sau có thể cuộc sống vui vẻ suиɠ sướиɠ trước kia, ai ngờ cuộc sống đó còn chưa bắt đầu mà đã bị gϊếŧ chết từ trong trứng nước.
Đào Yến Cần thái độ lập tức liền biến chuyển, vừa khóc vừa nói : "Cố Trường Đình, mẹ đã là mẹ kế của con, con giúp đỡ mẹ đi, có được không? Hôm nay là ngày vui của cha con với mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ta/232368/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.