Đào Yến Cần vừa quỳ xuống, người cao lớn như Triệu Giản cũng giật nảy mình, hắn còn tưởng Đào Yến Cần muốn xông lên nắm tóc xé áo, chơi xấu khóc lóc om sòm chứ.
Đào Yến Cần vừa quỳ xuống liền khóc, nếu bình thường phụ nữ khóc là lê hoa đái vũ, thì cô ta bây giờ chính là mưa rào tầm tã, lại thêm sắc mặt cô ta cực kỳ vàng vọt, một chút mỹ cảm cũng không có.
Cô ta khóc còn quỳ gối bò về phía trước, giang hai tay ôm lấy chân Triệu Giản, vừa khóc vừa nói : "Triệu tiên sinh, anh mau cứu tôi, mau cứu tôi."
Triệu Giản nhìn cô ta tiến tới, nhanh chóng đưa tay bảo vệ Cố Trường Đình sau lưng, nhưng trong tay hắn đang cầm theo mấy cái túi, không thể làm gì hơn.
Đúng lúc này, Cố Trường Đình lại từ sau lưng Triệu Giản chuyển ra phía trước, đem Triệu Giản đẩy ra đằng sau.
Triệu Giản sửng sốt, vợ đứng ở đằng trước, gần như che nửa người hắn.
Cố Trường Đình nhìn Đào Yến Cần ôm lấy chân Triệu Giản, lập tức cảm thấy không thoải mái. Không phải chỉ có mình Triệu Giản tính chiếm hữu mạnh, Cố Trường Đình cũng vậy, chỉ là bình thường không hay thể hiện, da mặt có chút mỏng mà thôi.
Cố Trường Đình đem Triệu Giản chắn ở sau lưng, không để Đào Yến Cần đụng đến hắn, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Đào Yến Cần : "Đào tiểu thư, cô nói gì tôi không hiểu."
Đào Yến Cần vẫn còn nước mắt nước mũi chảy dài : "Cố tổng, xin cậu thương xót, nếu tiếp tục như vậy, Đào gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ta/232366/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.