Cả bàn liền nhao nhao lên, có người nói Triệu Giản bộ dáng quê mùa, có người lại nói Triệu Giản là tên gọi quê mùa, dù sao so với Đường gia đại thiếu Đường Hoài Giản chưa từng gặp, phương diện nào cũng kém xa, Triệu Giản ngay cả xách giày cho Đường đại thiếu cũng không đủ tư cách.
Mấy người kia càng nói càng khó nghe, nhưng Triệu Giản lại giống như tên ngốc, hoàn toàn không ngại, còn cười đến vui vẻ, khoé miệng đuôi lông mày đều nhếch lên.
Những người đó khinh thường nhìn Triệu Giản, không biết hắn đang cười cái gì, còn vui như vậy, giống như tên ngốc không phải là hắn mà là người khác vậy.
Cố Trường Đình sắc mặt đen lại. Cậu cho rằng đều là người nhà, sẽ không gây cho mình bao nhiêu phiền toái, có thể nể mặt liền nể mặt, huống hồ đưa tay ra không đánh người mặt cười, tốt xấu gì người ta cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy.
Nhưng Cố Trường Đình không chịu nổi nữa, đột nhiên vỗ bàn đứng lên.
Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều giật nảy mình, mấy người lúc nãy còn đang lao nhao đều ngậm miệng không dám phát ra tiếng, nhìn Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình đen mặt nói: "Triệu Giản là người yêu của tôi, tôi hi vọng các người có thể tôn trọng anh ấy một chút."
Triệu Giản nhìn Cố Trường Đình ra mặt giúp mình, cười càng vui vẻ, bí mật vươn tay nắm tay Cố Trường Đình, mười ngón đan xen.
Cố Trường Đình đang tức giận, khẩu khí rất lớn, chẳng ngờ bị Triệu Giản quấy rối, khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ta/232352/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.