Triệu Giản đỡ Cố Trường Đình đi xuống lầu, lúc ở trong thang máy Cố Trường Đình đã có vẻ hơi mê man, so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn. Có thể nhìn ra, trước đó Cố Trường Đình đều là miễn cưỡng chính mình giữ vững tinh thần.
Triệu Giản ôm cậu nói: "Cố tiên sinh, có tôi ở đây, nếu cậu cảm thấy không ổn thì cứ ngủ đi, không sao đâu."
Cố Trường Đình lắc đầu, tuy rằng không muốn cứ như vậy ngất đi, nhưng trong đầu lại một mảnh hỗn độn, lắc đầu một cái, vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.
Triệu Giản dứt khoát ôm người ngang lên, còn không quên đem áo khoác đắp trên người Cố Trường Đình, còn che luôn mặt cậu.
Lúc đi là Cố Trường Đình lái xe chở Triệu Giản đến. Bây giờ Triệu Giản vội vàng ôm Cố Trường Đình xuống hầm để xe, sờ vào trong túi quần cậu, quả nhiên là chìa khóa xe ở đó. Hắn động tác nhanh nhẹn, đem Cố Trường Đình đặt ở ghế sau, để cậu nằm thoải mái, lúc này mình mới chạy đến vị trí lái xe.
Xe phóng đi rất nhanh, rất êm.
Nếu Cố Trường Đình lúc này tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị doạ nhảy dựng, dù sao Triệu Giản, một người đến từ nông thôn, đến máy kéo cũng chưa từng nhìn thấy, lúc này lại đang lái xe.
Nhưng mà Triệu Giản lái xe rất trôi chảy, rất thuần thục. Đáng tiếc Cố Trường Đình đã hôn mê, không thể nhìn thấy cảnh này.
Triệu Giản nhanh chóng lái xe trở về biệt thự của Cố Trường Đình.
Lúc Triệu Giản lái xe vào tiểu khu, bảo vệ chỉ liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-ta/232345/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.