Ngày thứ hai, Tống Tiểu Hoa đang vắt hết óc để nghĩ nói thế nào với Nguyên Hạo việc nàng không thể cùng hắn học cưỡi ngựa nữa, ngược lại hắn lại sai tiểu nhị đến báo cho nàng biết hắn ‘có việc gấp tạm thời đi xa mấy ngày, sau khi trở lại sẽ qua gặp nàng’.
Điều này làm cho Tống Tiểu Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm và tự nói thầm, thế nào lại mới tới có một hai ngày rồi chợt có việc gấp đi nữa, đúng là thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mấy ngày kế tiếp đều là ăn uống củi gạo dầu muối tương dấm trà cùng với ngủ, trôi qua cuộc sống của phu nhân bình thường không sóng không gió.
Ở trên tường dùng tấm gạch hoạch ra một đường ‘đang’ ngang dọc thẳng tắp, Tống Tiểu Hoa cẩn thận quan sát trong chốc lát không khỏi cảm khái, nếu như một cái dây cỏ ghi lại lời nói, đó mới thật sự gọi là ‘mặc’ hoàn toàn, trực tiếp ‘mặc’ đến Viễn Cổ là có thể xong hết mọi chuyện......
Thời gian cuối cùng đã qua hơn một nữa, còn có ba đến năm ngày là Lục Tử Kỳ có thể trở lại. Không có điện thoại không có Internet không có bất kỳ phương thức liên lạc ngay lập tức nào, ngay cả việc muốn viết thơ cũng không biết nên đi hướng nào gửi, dĩ nhiên, coi như gởi cũng rất có thể hoàn toàn ‘không theo kịp’......
Tất cả nhớ nhung chỉ có thể hóa thành chữ ‘đang’ trong năm nét bút đơn giản nhất, nhất hoành, dựng lên, nhất hoành, dựng lên, nhất hoành. Một lần rồi lại một lần lặp đi lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nhan-vien-cong-vu-thoi-bac-tong/1575826/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.