Còn chưa kịp trở về chỗ cũ, lồng ngực ấm áp đã ấp vào lưng truyền hơi ấm tới, một bóng dáng bay tới làm Tống Tiểu Hoa lảo đảo.
Tống Vô Khuyết khoác hai móng lên trên vai nàng, hé miệng lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt nàng, trong cổ họng còn phát ra những tiếng ‘ư ử’, nghe giống như là đang an ủi.
"Ngoan nào ngoan nào..., không có gì đâu!" ~dienanleuydon~Tống Tiểu Hoa rất là hưởng thụ, cười híp mắt vỗ vỗ chú chó lông lá xù xì.
Khả năng nhận biết của chú chó thật tốt, chỉ nhìn một cái đã nhận ra nàng bị thương, và dùng phương pháo này để nàng bớt đau đớn. Thật không có uổng phí một nắm cứt một chút nước đái khổ cực nuôi nó lớn lên......
Tiếp theo là Lục Lăng lao vào trong ngực Tống Tiểu Hoa, dưới ánh sáng mờ mờ của bầu trời, thằng nhóc cẩn thận nhìn nàng, bỗng nhiên mắt nó mở thật to: “Mẫu thân, mặt của người bị làm sao thế?"
Như mọi khi, nàng ôm nắm gạo nếp, thơm hai cái thật mạnh: "Không sao cả, không cẩn thận bị đụng thôi."
"Mẫu thân nhất định là rất đau?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Lăng khẽ chu lên, suy nghĩ một chút, sau đó kéo mặt Tống Tiểu Hoa lại gần rồi cũng liếm liếm lên, rồi bị Lục Tử Kỳ túm lấy cổ mà vừa lúc nãy anh ta mới đứng cách đó ba thước rồi bước một bước dài tới: "Không cần náo loạn!"
"Lăng Nhi không náo loạn! Lúc Vô Khuyết làm như vậy, mẫu thân rõ ràng rất vui mừng!" Bé củ cải duỗi cánh tay chân đá giãy giụa ở giữa không trung:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nhan-vien-cong-vu-thoi-bac-tong/1575821/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.