“ Thẫm Ngụy tên khốn ngươi.” Nghe tiếng rống giận từ đằng xa, Thẫm Ngụy và Nhã Thanh cùng lúc nhìn về hướng bên ngoài đường lớn. Vong Âm thân cưỡi Mã Yết chạy thẳng về hướng này, hắn kéo dây cương vừa xuống ngựa đã cứ nhắm vào Thẫm Ngụy mà vung nắm đấm đến. Bản thân còn đang ôm Nhã Thanh trong tay, Thẫm Ngụy không muốn để vô tình lại khiến y bị thương mới trở mình một cái. Hắn mang Nhã Thanh che chắn lại mới dùng tay đón lấy nắm đấm của Vong Âm, Thẫm Ngụy giữ như vậy giọng nói cũng tự nhiên như không có gì hỏi: “ Ngươi làm gì vậy?” “ Còn dám hỏi ta làm gì?” Vong Âm đang tức giận lại nhìn thấy Nhã Thanh được ủ trong lòng Thẫm Ngụy, hắn lớn tiếng: “ Ngươi ôm đủ chưa, còn không buông y ra?” “ À.” Thẫm Ngụy nói một tiếng lại tự nhiên buông Nhã Thanh và nắm đấm của Vong Âm ra. Vong Âm lo lắng liền nắm lấy hai bả vai của Nhã Thanh, hắn nhìn trước nhìn sau còn luôn miệng hỏi: “ Ngươi không sao chứ, hắn vừa rồi ở trên người ngươi có làm ra loại hành động gì…” “ Hành động gì?” Nhã Thanh cố ý hỏi lại liền nhìn thấy vẻ mặt Vong Âm cứng lại, y liếc mắt sang Thẫm Ngụy nhìn xem hắn đứng bên cạnh, hắn im lặng như vậy nhưng hình như cũng rõ ràng Vong Âm trước sau sẽ đến. Nhã Thanh thở dài một hơi, y xua tay lại đi trở vào trong y quán: “ Các ngươi muốn đứng bên ngoài này nói chuyện sao, còn không vào trong?” “ Đợi đã.” Thấy Thẫm Ngụy định cùng Nhã Thanh đi vào y quán, Vong Âm liền kéo hắn lại: “ Chúng ta vẫn chưa xong đâu, ngươi làm vậy là có ý gì?” “ Ngươi không nghe gì sao? Vào trong rồi mới nói đi.” Thẫm Ngụy điềm tĩnh nói rồi bước vào y quán. Vong Âm im lặng nhìn lại mấy bao đồ trên lưng Hắc Bảo, hắn suy nghĩ một chút xong cũng theo sau bọn họ đi vào. Hắn thế nhưng cũng không chịu bỏ qua, khi chắc chắn sẽ không bị kẻ nào khác nghe thấy mới lại lớn tiếng hướng Thẫm Ngụy: “ Ngươi từ đầu đã tính đến việc này rồi đúng chứ?” “ Nếu như ngươi không hài lòng ta cũng có thể ở chỗ hoàng thượng, xin ngươi rút lại yêu cầu cũng không sao.” “ Ta đương nhiên không có phản đối, nhưng ngươi từ đầu lại chưa từng nói gì.” Nhìn Vong Âm, Thẫm Ngụy hai người bọn họ qua lại mỗi người một câu cũng không hiểu ra sao, Nhã Thanh lớn tiếng chen vào: “ Các ngươi đủ rồi, thật ra là có chuyện gì?” Thẫm Ngụy im lặng không nói, Vong Âm lại là người chủ động lên tiếng: “ Thẫm Ngụy từ mấy hôm trước đã đến xin hoàng thượng cho hắn một khoảng thời gian không cần vào triều, cũng không cần can việc chính sự. Đổi lại trước đó hắn mang thế lực tiền triều đang âm thầm cấu kết đều diệt trừ sạch sẽ, cho dù thời gian tới vắng mặt cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn.” “ Ngươi…” Nhã Thanh ngạc nhiên nhìn Thẫm Ngụy: “ Ngươi từ đầu đã có ý định sẽ đi cùng với ta?” “ Nếu đã biết không thể khuyên được, ta cũng không muốn tốn thời gian làm những việc vô nghĩa.” Vong Âm tức giận: “ Ý của ngươi mấy ngày qua ta là đang làm chuyện vô nghĩa?” “ Không phải sao?” “ Ngươi…” “ Đủ rồi.” Nhã Thanh lớn tiếng chen vào xong lại hướng Vong Âm, y vừa rồi bên ngoài làm sao có thể không chú ý đến ngay cả trên lưng con Mã Yết của Vong Âm cũng chở thêm mấy bao đồ, y nhíu mày: “ Đừng nói với ta cả ngươi cũng muốn đi cùng.” “ Ta đương nhiên phải đi.” Vong Âm liếc mắt nhìn Thẫm Ngụy: “ Tuy không vui vẻ gì, nhưng phải thừa nhận là Thẫm Ngụy cũng đã ở chỗ hoàng thượng xin phép còn có thêm cả phần của ta.” Thẩm Ngụy trầm giọng: “ Ta chỉ không muốn chiếm hết lợi thế.” Nhã Thanh tỏ ra mệt mỏi ngồi xuống ghế, y lúc trước đúng là rất thích được ngao du trị bệnh khắp nơi. Nhưng bản thân Nhã Thanh rõ ràng nhất, y lần này là không muốn tiếp tục bị xoay quanh bởi hai người bọn họ mới nhất định muốn đi. Bây giờ cả hai người đều cũng đi cùng thì còn ý nghĩa gì nữa, tất cả lại trở về vị trí ban đầu. Nhận thấy cái thở dài của Nhã Thanh, Thẫm Ngụy đi lại gần hơn. Hắn hai tay chống qua người y giữ ở cạnh bàn phía sau: “ Ngươi khó chịu ở đâu sao?” “ Không…” Nhã Thanh không chú ý ngước đầu lập tức liền thật gần với gương mặt Thẫm Ngụy, y ngồi trên ghế giật mình một chút mà ngã lưng về phía sau tựa vào cạnh bàn như né tránh. “ Ngươi thật không sao?” Thẫm Ngụy rất hiểm mới nhìn thấy được dáng vẻ lúng túng mất bình tĩnh của Nhã Thanh, hắn không nghĩ bản thân lại hứng thú muốn nhìn xem dáng vẻ xấu hổ, ngượng ngùng của y sẽ là như thế nào mới cố ý cúi người gần hơn chút nữa. Nhã Thanh dường như rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, y nhíu chân mày, giọng nói còn cố ý thể hiện ra sự khó chịu của mình: “ Ta là đại phu, bản thân có vấn đề gì còn cần ngươi đến xem sao?” “ Nói cũng phải.” “ Ngươi muốn hỏi cứ hỏi, có nhất thiết phải đứng gần như vậy không?” Vong Âm đẩy ra tay Thẫm Ngụy đang vây hai bên Nhã Thanh. Hắn thật nhanh kéo y ra sau lưng mình mới nói: “ Vừa rồi bên ngoài ta đã thấy không đúng, ngươi ôm y thân mật như vậy là có ý đồ gì?” Thẫm Ngụy vừa nghe đã không cần suy nghĩ mà trả lời: “ Ý đồ thì không có, chính là ôm y cảm thấy dễ chịu.” “ Cái… ngươi…” Vong Âm định lớn tiếng mắng nhưng chợt cảm thấy không đúng, nếu như bình thường thì người đầu tiên nổi giận nên là Nhã Thanh chứ không phải hắn. Lúc đó Vong Âm nhìn thấy bọn họ bên ngoài ôm ấp thân cận, cũng không thấy Nhã Thanh có hành động phản đối Thẫm Ngụy. Vong Âm lại xoay đầu xem Nhã Thanh, bất ngờ lại nhận ra mặt y có chút chuyển đỏ mới không dám tin: “ Nhã Thanh… ngươi với hắn, không lý nào đã.” Nhã Thanh không nói gì còn cố ý xoay mặt đi, y chỉ là không kịp thích ứng với mấy lời nói thẳng thừng của Thẫm Ngụy. Hắn nói mấy lời đó thế nhưng mặt vẫn chẳng đổi sắc, đã vậy còn cứ như là lẽ đương nhiên mới là điều khiến người khác khó lòng phòng bị. Sự im lặng cùng hành động nhỏ của Nhã Thanh lại giống như đang xác nhận vấn đề mà hắn muốn hỏi, Vong Âm nôn nóng túm lấy cổ tay y: “ Ngươi để cho hắn chiếm tiện nghi cũng không phản kháng, vậy tại sao lúc ta nói không muốn ngươi đi thì lại có thái độ quyết liệt như vậy đẩy ta ra. Có phải giữa các ngươi đã có chuyện gì rồi, ta nói đúng chứ?” “ Không có, ngươi buông tay ra trước đi.” Nhã Thanh tuy phủ nhận nhưng lại không có nhìn thẳng hắn nói, Vong Âm vì vậy càng không tin: “ Ngươi nói dối, ta chính mắt nhìn thấy.” “ Đừng có chạm vào ta, đã nói không có.” Nhã Thanh rút ra một cây ngân châm nhỏ đâm vào phía trên ngực bên phải của Vong Âm, hắn cũng như vậy cơ thể như bị đông cứng liền để y dễ dàng rút tay lại. Nhã Thanh xoa cổ tay chỗ bị Vong Âm nắm đã thấy nóng ran, mặt cũng ửng hồng nhìn Thẫm Ngụy. Y càng lúc càng cảm thấy đây không còn là chính mình nữa, ở bên hai người bọn họ càng lâu thì những cảm giác này càng rõ rệt. Nhã Thanh cố làm ra vẻ mặt tức giận mà gắt giọng: “ Các ngươi muốn đi đâu thì đi nhưng tốt nhất đừng có mà theo ta, nếu không ta nhất định không khách khí.” “ Chờ đã… Nhã Thanh.” Vong Âm cơ thể đơ cứng khó khăn không thể đuổi theo Nhã Thanh đã bỏ đi mất, hắn nhìn sang Thẫm Ngụy lại lo lắng hỏi: “ Y nói như vậy có phải không cho chúng ta đi cùng hay không?” “ Nhã Thanh nói muốn đi đâu thì đi.” Thẫm Ngụy đôi mắt tĩnh lặng nhìn theo hướng Nhã Thanh vừa khuất sau cửa, khóe môi hắn đột nhiên kéo lên một chút mỉm cười. Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Tình cờ hướng đi của chúng ta so với y giống nhau, có cách nào khác sao?” ------------------------------------------------------------------------------------------ Ngôn Phong lúc này ở ngự thư phòng vô cùng nhàn rỗi, từ sau khi cuộc sống của người dân được cải thiện, triều đình ổn định. Ngay cả thế lực tiền triều cũng đã bị Thẫm Ngụy một lần bắt trọn lưới, vì vậy cho dù là lúc thượng triều cũng chỉ là thưa tấu vài vấn đề nhỏ. Hoàng đế trên ghế dài lót đệm tại ngự thư phòng bình thường được dùng để nghỉ ngơi, hắn ở đó buồn chán nằm hết nửa ngày cũng không chịu nhúc nhích. Trong lòng vừa khó chịu vì lý ra cơ hội như vậy hắn phải nên lập tức trở về Hòa Di cung, như vậy liền có thể nhìn thấy hoàng hậu của mình. Thế nhưng lý do khiến hoàng đế lúc này phải kiềm chế suy nghĩ đó của hắn lại chính là vì muốn khiến cho ai đó cũng khó chịu như mình, nhất định phải khiến y cảm thấy thiếu vắng khi không thể gặp được hắn. “ Hoàng thượng, điểm tâm hôm nay vừa mới được mang đến rồi.” Vẫn còn suy nghĩ phải nên làm sao mới khiến Phiên Vân nhận ra được cảm giác bị lãng quên là thế nào, Ngôn Phong bên tai nghe tiếng của Trịnh công công thì không nhìn đến mà xua tay: “ Không cần đưa lên.” “ Nhưng thưa hoàng thượng, điểm tâm hôm nay là do hoàng…” Ngôn Phong liếc mắt nhìn Trịnh công công, hắn lạnh giọng: “ Trẫm đã nói không cần.” “ Vậy… hoàng thượng.” “ Bảo bọn chúng đều mang xuống cả đi.” Trịnh công công thấy tâm trạng hoàng đế không vui thì cũng không tiện nói tiếp, tuy có thể điểm tâm do hoàng hậu làm có thể khiến hoàng đế tâm trạng tốt hơn, thế nhưng nghĩ lại hắn hôm nay rảnh rỗi như vậy cũng không muốn về tẩm cung, chắc là đang tức giận hoàng hậu nên không muốn nhìn thấy mặt y. Lỡ đâu lúc này nói ra càng khiến hoàng đế không vui, tội thêm tội bản thân gánh không nổi. Trịnh công công suy nghĩ xong lại quyết định tốt nhất không nên nói, đây là hoàng đế không cho cơ hội nói: “ Nô tài cáo lui.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]