Chương trước
Chương sau
Có thể là do nhiều ngày đi đường lại một đêm cũng không có ngủ, Phiên Vân vốn định chỉ ngã lưng một lúc không ngờ lại ngủ say đến không biết gì. Thấy trời đất rung chuyển một hồi y cũng mặc kệ, cho đến khi trên mặt mình bị thứ gì đó quấy phá đến cảm thấy ngứa ngáy.
Phiên Vân muốn bỏ mặc để tiếp tục ngủ cũng không được, y mặt nhăn lại khó chịu rồi mi mắt nhẹ hé ra. Lập tức đã nhìn thấy cái vẻ tuấn tú mà mình mỗi ngày đều nhìn thấy phóng đại ngay trước mặt, y không có hành động gì lớn vẫn giữ nét buồn ngủ lười biếng lên tiếng nói: “ Vương gia, người về rồi.”
“ Ừ... ta về rồi.” Ngôn Phong mỉm cười, hắn không cố ý muốn quấy Phiên Vân ngủ, thế nhưng dù sao y cũng bị đánh thức rồi hắn liền muốn kiếm lời lại nhẹ hôn lên môi y nói: “ Làm phiền ngươi ngủ rồi sao?”
“ Không… ta ngủ bao lâu rồi, giờ là lúc nào?” Phiên Vân cử động người một chút, y xoay đầu muốn nhìn thử bên ngoài cửa sổ xem thì thấy cửa đã được đóng kín, cả nến trong phòng cũng đều đã cháy gần hết: “ Vương gia... trời tối rồi sao?”
“ Đã gần sáng rồi.” Ngôn Phong nói: “ Phiên nhi chắc là rất mệt, ta nghe báo lại ngươi vẫn chưa chịu ăn gì đã đi ngủ rồi.”
“ Ta không nghĩ là mình sẽ ngủ lâu đến vậy.” Sức nặng của Ngôn Phong trên người làm Phiên Vân không cử động được, y bây giờ tỉnh ngủ hẳn mới nhìn hắn. Thấy y phục trên người cũng là lúc sáng hắn đã bận mới lên tiếng hỏi: “ Vương gia mới trở về thôi sao, bàn chuyện với thuộc hạ cũng lâu đến vậy?”
“ Vì có một số rắc rối trong mấy năm qua nên không thể một lúc đều xử lý, thêm nữa ta còn phải kiểm tra lại quân số có thay đổi ra sao trong thời gian mình không có ở đây. Mấy ngày nữa xem ra cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh.”
“ Ta có thể giúp được gì hay không?”
Ngôn Phong im lặng nhìn Phiên Vân, hắn một hồi lại nói: “ Ta biết Phiên nhi ngươi rất thông minh, nhưng từ nay ở Thừa Viên Chức ngươi không cần phải làm gì cả.”
“ Vương gia, ta…”
“ Ta biết ngươi muốn nói gì.” Xem vẻ mặt nhăn nhó của Phiên Vân cũng biết y không thích bị đối xử như vậy, Duật Ngôn Phong lại nghiêm mặt nói: “ Ta đã nói, ta chưa từng xem ngươi như nữ nhân để đối đãi.”
“ Vậy thì tại sao?”
“ Vì ngươi là thê tử của ta.”
Phiên Vân thật muốn mắng hắn lại không thể, rõ ràng nói không xem y như nữ nhân nhưng lúc nào cũng luôn miệng nói y là thê tử của hắn. Đáng trách là Phiên Vân lại không có chút khó chịu khi nghe hắn nói vậy: “ Vương gia người thật là…”
“ Ta chỉ cần Phiên nhi sống như ngươi muốn là được.” Ngôn Phong dùng tay đan vào trong mái tóc đen dài của Phiên Vân, hắn vuốt nhẹ rồi nâng lên một lọn tóc đặt trước mũi mình, ngửi qua mùi hương dễ chịu trên tóc y, hắn dịu giọng: “ Ngươi không phải muốn sống an nhàn một chút không cần phải lo đến những chuyện không đâu sao?”
“ Vương gia còn nhớ?”
“ Ta sẽ cho người xây lại một căn nhà bên ngoài thủ phủ, ngươi có thể xem đó như nhà của riêng mình, ta cũng sẽ nuôi Phiên nhi mỗi ngày ba bữa nhất định không khiến ngươi chịu đói.”
“ Gì vậy chứ…” Phiên Vân nghe hắn nói thì cười lớn: “ Nếu ngay cả trên đất của vương gia cũng có thể khiến ta phải chịu đói sao.”
“ Những thời gian tiếp theo hãy cố tận hưởng cuộc sống mà ngươi luôn ao ước đi.” Những lời sau đó của Ngôn Phong lại khiến Phiên Vân ngạc nhiên, tiếng cười của y cũng tắt hẳn. Hắn lại nói: “ Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, mặc cho Phiên nhi không đồng ý ta cũng không để ngươi đi.”
“ Vương gia.” Phiên Vân nhỏ giọng: “ Sao đột nhiên lại nói những lời này?”
“ Gả cho ta đi Phiên nhi.” Phiên Vân tròn mắt nhìn Ngôn Phong, y còn chưa kịp nói gì hắn lại tiếp: “ Chờ khi ta lật đổ hoàng vị của Duật Thừa Viêm, khi ta giành lấy được thiên hạ này… ta muốn ngươi lại một lần nữa, chính thức gả cho ta đi.”
“ Chuyện này…”
“ Ta biết nếu như vậy người sẽ không còn cuộc sống giản dị mà mình mong ước nữa, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể từ bỏ được ngươi.” Duật Ngôn Phong hai tay đột nhiên ôm lấy Phiên Vân, giọng nói của hắn đầy ngữ khí cao lãnh nhưng cũng tựa như đang cầu xin trước y: “ Phiên nhi, ta sẽ khiến ngươi sống thật tốt như những gì ngươi muốn tại Thừa Viên Chức này, ngươi về sau cũng không được phép từ chối ta.”
Phiên Vân im lặng để hắn ôm mình một hồi, nhưng y suy nghĩ thế nào cũng không biết được vấn đề nằm ở đâu.
Y thậm chí lúc nhận ra bản thân thích Duật Ngôn Phong còn lo sợ hắn sẽ hận y đến có thể không có cách đối diện, lý nào lại chỉ vì con đường đế vương sau này của hắn, mà từ bỏ khi hai người đã xác định được tình cảm của đối phương?
Nhưng có lẽ Ngôn Phong cũng giống như y vậy thôi, hắn cũng lo sợ khi từng nghe y nói về cuộc sống sau này của mình. Phiên Vân chợt phì cười, y cố đẩy hắn đang ôm cứng trên người mình ra: “ Ngay cả chuyện mình sẽ thích một nam nhân như vương gia, ta lúc trước còn chưa từng nghĩ tới, luôn cho rằng mình về sau phải cưới một nương tử bình thường một chút, có thêm hai hài tử mới tốt.”
“ Ngươi muốn lấy nương tử?” Ngôn Phong chân mày như sắp đụng lại với nhau, cả giọng nói cũng nghe ra đáng sợ.
“ Ta nói là lúc trước không phải sao, như thế còn từng nghĩ kiếm cho vương gia thêm vài cái tiểu thiếp, như vậy đến khi biết ta không phải nữ nhân cũng không khiến người quá mất mặt.”
Sắc mặt Ngôn Phong càng lúc càng trở đen, Phiên Vân vòng hai tay qua cổ hắn, vươn người hôn lên trán Ngôn Phong rôi cười nói: “ Nhưng hiện tại lại khác, nếu ngoài ta vương gia còn dám nghĩ đến sẽ rước thêm một thê hai thiếp, ta nhất định không đồng ý.”
“ Phiên nhi.”
“ Lý do là bởi vì ta biết mình thích vương gia, ta không muốn nhìn thấy người thân cận với bất kỳ ai khác ngoài mình cả.” Phiên Vân lại nói: “ Cho nên nói không cần biết trước kia ta từng mong ước điều gì, ta cũng đều có thể vì vương gia mà từ bỏ.”
Ngôn Phong không nghĩ sẽ nghe Phiên Vân nói với hắn những lời này, hắn khóe môi khẽ nâng lên lại lạnh giọng: “ Đây đều là ngươi tự mình nói.”
“ Vậy còn vương phi thì sao?” Phiên Vân dường như không muốn bỏ qua vấn đề này, hôm qua sau khi cùng Ngọc Trúc nói chuyện y phát hiện bản thân mình có tính chiếm hữu rất cao. Nếu thật sự muốn ở bên cạnh Ngôn Phong, y không muốn hắn lại có thêm ai khác: “ Vương gia lúc trước từng nói bản thân không hề yêu nàng, vậy tại sao lại muốn cưới nàng làm thê.”
Hắn thật nhanh không cần suy nghĩ nói: “ Thê tử của ta chỉ duy nhất một mình ngươi.”
“ Ta không hỏi cái đó.” Phiên Vân nhăn mày.
Ngôn Phong nhìn thấy y bộ dạng khó chịu như vậy thì lại càng hứng thú, hắn giọng thì thầm nói: “ Phiên nhi, người ghen sao?”
“ Ghen…” Đúng là vậy nhưng bị hắn hỏi thẳng y có thể nhận được sao? Chết cũng không nhận: “ Ta không có, vì sao phải ghen chứ.”
“ Thật là không có?”
Phiên Vân khẳng định nói: “ Không có là không có, chắc chắn không, người hỏi nữa cùng sẽ không ừm….”
Bờ môi nhỏ liên tục chối không ngừng lại bị Ngôn Phong cắn lấy, Phiên Vân định kháng cự thì tay từ sớm đã bị hắn bắt được áp xuống đệm giường không thể động. Mỗi lần như vậy hắn đều làm như đang cưỡng ép y vậy, bất quá vẫn là do Phiên Vân chống cự mới thành ra một mớ hỗn loạn.
Phiên Vân vì còn đang ngang bướng muốn khẳng định mình không có ghen, thế nên y nhất định vùng vẫy muốn thoát ra cái hôn của Ngôn Phong, chỉ là sức lực của bọn họ bây giờ đã chênh lệch thấy rõ. Dù y dùng hết sức vẫn chẳng có gì thay đổi, bản thân phản đối chỉ càng khiến Ngôn Phong nổi lên cơn dục vọng muốn chiếm hữu.
“ Ư…” Hơi thở như muốn bị hút cạn, đầu lưỡi tê dại vì bị hắn cắn mút không chịu buông tha. Phiên Vân cũng chẳng còn sức mà vùng vẫy, y tựa như con thú nhỏ đuối sức mặc cho hắn thích thế nào thì thế ấy.
Y không phủ nhận mình bị nụ hôn của hắn làm nhấn chìm xuống không lối thoát, đầu óc cứ như vậy trở nên trống rỗng.
Rời đi cánh môi mềm của Phiên Vân, Ngôn Phong nhẹ liếm đi nước bọt trên khóe môi y. Hắn hôn lướt qua đó, tiếp là trên cằm rồi tiếp tục hôn đi xuống. Đầu lưỡi liếm dọc theo chiếc cổ thon nhỏ của Phiên Vân, nơi yết hầu không hiện rõ của y nhẹ cắn lấy.
“ a…!” Phiên Vân khẽ rên một tiếng, y cảm thấy cả người mỗi lúc một nóng, nhưng bụng cứ sôi lên đến khó chịu. Siết chặt lấy tay Duật Ngôn Phong, y nhỏ giọng gọi: “ Vương gia… đợi đã…”
Ngôn Phong dường như không muốn quan tâm đến y nói cái gì, Phiên Vân đến lúc tay hắn cũng muốn mò vào bên trong y phục của mình mới vội lên tiếng: “ Vương gia… ta cả ngày hôm qua vẫn chưa có ăn gì, thật là cảm thấy rất… đói bụng.”
“…”
“ Vương gia?” Thấy hắn mọi hành động trên người mình đều ngừng lại, Phiên Vân chuyển động người muốn đẩy hắn ra thì lại bất ngờ bị Ngôn Phong túm lấy hai cổ tay áp lên trên: “ A!”
Ngôn Phong mặt thật gần với Phiên Vân, hắn một tay nâng cằm y lên, lại hôn xuống trên môi Phiên Vân một lần mới nói: “ Phiên nhi, ngươi có thể tạm thời trốn tránh nhưng tốt hơn lần sau đừng có dùng cách này biết chưa?”
“ Hiểu rồi.” Phiên Vân mỉm cười: “ Lần sau không dám nữa.”
Ngôn Phong xem ban đầu là hắn muốn trêu chọc y, cuối cùng lại bị Phiên Vân làm cho mất hứng. Hắn cũng là vừa về tới đã phải bận chuyện đến gần sáng, bây giờ liền ngã mình sang một bên nhắm mắt không còn muốn quan tâm đến Phiên Vân nữa.
Thấy mình đùa có chút hơi quá, Phiên Vân ngồi dậy nhìn Ngôn Phong nằm một bên. Y kéo tay hắn: “ Vương gia khoan hãy ngủ, người thay y phục ra trước đi, ngủ vậy sẽ rất khó chịu.”
“ Phiên nhi, đừng ồn.” Ngôn Phong mắt vẫn ngắm, hắn kéo Phiên Vân nằm xuống trở lại cũng tiện tay ôm luôn y vào lòng: “ Bây giờ ta rất mệt, ngươi cũng ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc đi.”
Nghe hắn nói mệt, Phiên Vân liền nằm im không động. Đúng là y không để ý đến mình còn có thể ngủ một giấc rồi, nhưng Ngôn Phong đến bây giờ mới có thể trở về phòng, đúng là chưa có thời gian để nghỉ ngơi.
Chờ một hồi lâu không quay rầy Ngôn Phong, đợi khi chắc chắn hắn đã ngủ say Phiên Vân mới nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của hắn. Dù gì cũng đã bị Ngôn Phong phá đến thức dậy rồi, y lấy y phục mà Ngọc Trúc mang đến cho mình bận vào, sau đó ra ngoài muốn tìm phòng bếp nấu cho hắn vài món ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.