Lớp khuê học không giống như các lớp sĩ tử, một tuần chỉ học năm ngày, mỗi ngày chỉ học 1 canh giờ, chủ yếu là lễ nghi, tác phong, đối nhân xử thế. Ta giống như mẹ, yêu thích tri thức, mỗi lần đến lớp đều nghe giảng đến si mê, càng nghe càng nể phục vị thầy này. Có những điều rối rắm, lại được kiến giải rất đơn giản, có những điều đơn giản, nhưng nội tình bên trong lại đặc sắc bất ngờ. Mỗi chuyện lí thú đều được ta cẩn thận ghi vào sổ nhỏ, để ở bên mình. 
Hôm nay không phải lên lớp, ta ngồi ở bàn tròn cạnh cửa sổ trong viện của mình, tập thêu một ít hoa cỏ. Ngón tay của đứa trẻ 8 tuổi vốn không linh hoạt, hoa lá mà ta thêu ra, siêu siêu vẹo vẹo, trông thật buồn cười. 
Ở thời cổ đại này, những đứa trẻ thường trưởng thành rất sớm. Bé trai 6 tuổi bắt đầu học tứ thư, ngũ kinh, lên 10 tuổi bắt đầu đi thi các cuộc thi lớn bé, 15 -16 tuổi đi đoạt công danh, có công danh thì tìm một người vợ hiền. Bé gái 6 tuổi bắt đầu học lễ nghi, quy củ, 10 tuổi bắt đầu chào hàng, tìm nhân duyên tốt, 16 tuổi thì gả đi, thế là xong chuyện. 
Từ lúc mà ta bắt đầu hiểu chuyện, đã thấy mẹ ta đêm tối chong đèn, ngóng sang phủ lớn, mi mắt đỏ hoe, cô độc đến nhường nào. Mùa xuân đến, ngoài đến chùa lễ phật, lễ đạp thanh, hầu như ta không được xuất đầu lộ diện, các chị nhà trên thì y áo đủ màu, trâm cài vòng xuyến, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895105/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.