Cô hai Huỳnh Khánh Ngọc hai tay dâng tặng cho mẹ một chiếc áo gấm màu tía thêu hoa sen nhân ngày sinh thần của bà. Quan bà nhìn đường nét tinh xảo, tỉ mỉ mà vui lắm, nghĩ bụng cô con gái vụng về của mình rốt cuộc cũng đã có sự tiến bộ. Quan bà Hồ thị ra sức khen ngợi, còn thưởng cho nàng Ngọc một túi lì xì nặng tay. Ướm thử chiếc áo lên người, ngắm nghía mấy vòng trước gương đồng lớn, bà nhoẻn miệng cười, để lộ núm đồng tiền xinh đẹp. Bỗng sau gáy truyền đến một cơn đau nhói làm quan bà giật mình, lùi lại mấy bước, sau vội cởi chiếc áo ra. Bên trên cổ áo vậy mà lại có một cây kim thêu hoa đâm thẳng tựa như muốn lấy mạng người. Hồ Cẩm Tú tức giận đập bàn, cô hai Ngọc giật mình hoảng sợ. Cho dù là với kẻ ngoài hay là con cái, cái uy phong của Hồ thị vẫn đủ khiến người ta co rúm vì sợ hãi, đây là điểm lợi hại của bà. 
- Thế này là thế nào đây chị Ngọc! 
- Thưa mẹ, không không, không phải là con làm đâu, là cái con...- Nói đến đây, cô nàng vội lấy hai tay che miệng “thôi chết, sợ quá mà lỡ lời rồi!” 
- Hử? Chị nói thế là thế nào? Chị vừa bảo chị thức đêm thức hôm may cho tôi cơ mà? 
Khánh Ngọc vội ngẩn đầu, xua xua tay 
- Là con làm, đương nhiên là con làm...có điều...có điều phần cổ áo là con nhờ con Mai làm giúp mẹ ơi. Mẹ đừng giận, đừng mắng con... 
Nghe đến đây, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895078/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.