Lênh đênh trên biển được nữa tháng, ngày ngày trải qua đều nhàm chán vô cùng. Mấy cuốn sách đọc đi đọc lại sớm đã không còn hứng thú. Văn Khải buồn chán trong lòng, đôi ba hôm lại khóc quấy. Chỉ khi có quan ông đến thăm nó mới trưng ra bộ mặt ngoan ngoãn lễ phép, tiểu tử này chê miếu của mẹ ta nhỏ, muốn nương nhờ chùa lớn quan ông đây mà. Hôm nay quan ông mang đến cho thằng bé một con trâu nhỏ bằng gỗ, nó vui đến nổi cười khúc khích, choàng tay lên cổ ông thơm chụt một phát. Ông ra bộ giận dữ, quát nó 
- Đứa trẻ không có tiền đồ này đúng là… 
Ta ngồi ngắm non nước mà nhớ Hồng Yên vô cùng, hóa ra cảm giác ly biệt là đây sao? Có một chút tiếc nuối, một chút buồn bã, một chút mong ngóng. Ta thật mong mau mau đến kinh thành sẽ lập tức viết một phong thư báo bình an cho người ở Thuận Hóa. Ta không thân thiết với các chị em trong nhà, thuyền phu lại chỉ toàn đàn ông, không có lấy một ai để chuyện trò. Ngày tháng buồn chán cộng thêm thức ăn trên thuyền hạn chế ta ốm hẳn đi một vòng. Dáng hình mũm mỉm dày công cố gắng một năm qua dần biến thành mảnh khảnh. 
Thuyền buồm đi dọc biển không dám cách quá xa đất liền, đừng trên mũi thuyền vẫn có thể nhìn thấy núi non bé bằng hạt đậu. Chúng ta lênh đênh thêm mấy ngày, nghe thuyền phu báo đã đến được Trấn Vọng Giang. Vốn chỉ sống trong khuê phòng, bọn đàn bà con gái chúng ta nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-nam-nhan-benh-lai-la-phuc-cua-ta/2895061/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.