Trước khi Vân Sâm rời khỏi giếng, cô xé một trang trống trong nhật ký rồi dùng bút viết lại mảnh ghi chú, sau đó để vào túi nhựa rồi đặt lên bàn: “Xin chào, em là Vân Sâm, cảm ơn chị Đỗ Quyên rất nhiều vì sự giúp đỡ của chị. Em sẽ ghi nhớ lòng tốt của chị mãi mãi.”
Đồ vật từ cái giếng dưới lòng đất của Đỗ Quyên rất nhiều, đều là những thứ rất có ích cho việc sinh tồn.
Dưới sự trợ giúp của Tòa Thành Nát, Vân Sâm đã vác được cái đống đồ ấy về tới nhà.
Cô nóng lòng muốn xem lại đồ đạc đã mang về.
Một chiếc đèn dầu, không phải cái trên bàn mà là một chiếc khác nằm lẫn lộn trong đống đồ đạc.
Vân Sâm không lấy đèn dầu trên bàn, cô tin rằng Lý Đỗ Quyên lợi hại như vậy nhất định vẫn còn sống. Nếu khi quay lại cô ấy không thể đốt đèn dầu thì cũng sẽ không thể nhìn thấy tờ giấy mà cô để lại.
Dầu hỏa dùng để đốt đèn dầu cũng đã được chuẩn bị sẵn, một thùng dầu màu đỏ đã được đổ đầy.
Nhiên liệu có rồi, dụng cụ đốt lửa cũng có, hơn hai mươi hộp diêm to bằng lòng bàn tay được đựng trong chiếc túi, mỗi que diêm đều có thể sử dụng được, không hề bị ẩm.
Dây thép ba lớp có thể chần sạch cái lon nhôm, dùng làm ấm đun nước hay gì cũng được.
Vân Sâm cầm lon nhôm trong lòng bàn tay lắc nhẹ, nghe loảng xoảng rất vui tai.
“Ngài xem, tôi có ấm nước mới nè.”
Cô rất vui vẻ.
Dây leo nằm xuống cạnh Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/217931/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.