Trans: Vũ
Beta: Cyane
Vân Sâm bị Hoa Đình chọc tỉnh.
Cô mở mắt, Hoa Đình cách cô khoảng nửa mét, đang lấy dây leo chọc cô, nhỏ tiếng nói: “Vân Vân, tỉnh lại đi, Tam Tương ở ngay bên dưới.”
Vân Sâm: “?”
Khi ngủ cô đã đánh người hay là nghiến răng mà khiến Hoa Đình chán ghét cách cô xa như vậy chứ?
Hoa Đình cảm nhận được sự bối rối của Vân Sâm, anh khó mà giải thích.
Ngón tay trong tán cây vẫn đang duỗi ra, bày ra tư thế nếu anh dám nói thì sẽ tiêu diệt anh ngay tại chỗ.
Hoa Đình nhìn Vân Sâm cười một cách đầy miễn cưỡng.
Vân Sâm nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi chỗ này, đi về phía Tam Tương.
Hoa Đình duỗi dài cánh tay, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành thả xuống.
Hạ Phong Niên nhảy ra khỏi tán cây, nghênh ngang đi ra khỏi rừng, chỉ để lại một câu.
“Ha! Ha!”
…
Tam Tương là một vùng sông nước tràn ngập phong tình, nơi Hoa Đình dừng lại có một hồ nước tỏa ra luồng ánh sáng xanh huyền bí và dịu dàng.
Ngay giữa hồ nước, có một vùng đất giống như hòn đảo, đồng thời có sức sống của thảm thực vật xanh tốt và sự hoang vu của các tòa nhà bị bỏ hoang.
Tượng thành Tam Tương nằm ở góc phải của vùng đất này.
Vân Sâm nhìn thấy tượng thành Tam Tương ở trong một góc nhỏ không dễ thấy trên lối đường mòn nhỏ rợp bóng cây.
Lúc cô đến nơi này, tượng thành trước mắt như một chiếc thuyền chiến cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1826526/quyen-4-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.