Edit: Tâm
Hạ Phong Niên xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào tượng thành Hoa Đình, đôi mắt đen láy đặc biệt trong sáng ngây thơ, nhưng ông đã chính xác tóm được cảm giác có tật giật mình trong đó.
Ranh con, Hạ Phong Niên cười lạnh, năm đó ông đi gặp Vân Trung Thư và thầy của bố mình cũng với ánh mắt thế này, nếu không sao có thể nói đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất được.
Hạ Phong Niên cũng không rời khỏi cửa, hai tay kéo cửa sổ rồi đi vào.
Ông một tay vỗ nhẹ dây leo, tay kia ôm con gái, giơ chân lên để lại dấu chân rõ ràng trên tượng thành trắng như ngọc.
“Lần sau, tôi sẽ nhặt hết lá của cậu!”
Hoa Đình: “…”
Vân Sâm bị Hạ Phong Niên đưa đi với vẻ mặt sững sờ.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ trong những ngày chuyển đồ.
Trong vài ngày qua, người của nhóm Thần Kinh đã thu thập một ít đất bên ngoài hơi thở tòa thành ở Trung Châu để nghiên cứu.
Sau khi Hoa Đình thông qua dây leo để lấp đầy nước ngầm trong thành phố, lại khởi hành từ Trung Châu với đầy đủ vật tư, chỉ có tầm chục người và một thành viên của đội Thần Kinh ở lại Trung Châu.
Trời xanh mây trắng, tòa thành xanh bay vút trên trời, cánh hoa trôi bồng bềnh tựa như đang mang hơi thở mùa xuân.
Trên mặt đất, một người đàn ông trung niên mặt vuông giơ hai tay che nắng, nhìn Hoa Đình rời đi.
“Cậu ấy thực sự tràn đầy sức sống.” Mạnh Nhiên Lâm cảm động cảm khái.
Trung Châu đột nhiên nói: “Tôi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1826411/quyen-4-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.