Edit: Diệu Linh
“Xèo xèo.”
Vân Sâm mở mắt, trước mắt cô là một thanh xà nhà, nóc nhà nghiêng nghiêng chóp tam giác khiến phần xà nhà có rất nhiều khoảng trống. Cô hơi sững sờ, đây là căn nhà của cô khi còn ở Trung Châu…
Âm thanh vừa nãy là tiếng xào rau sao? Đồ ăn có nước gặp dầu nóng mới phát ra thanh âm xèo xèo như vậy. Mỗi lần mẹ xào rau, cô nghe thấy âm thanh này đều núp thật xa.
Là mẹ sao?
Vân Sâm đứng dậy, giường gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, cảm giác đau đớn khiến suy nghĩ của cô bị tê liệt, sau một lúc mới nhớ ra những chuyện trước khi mình ngất đi.
Không phải mẹ, mẹ đã qua đời rồi.
Vân Sâm vịn tường bước đi, môi run lên vì đau, cô chậm rãi đi về phía phòng bếp.
Gọi là phòng bếp, nhưng thực ra chỉ là một gian nhỏ được ngăn cách bởi tấm rèm, bệ bếp đối diện cửa sổ, lúc nấu ăn không đến mức khiến cả phòng toàn là mùi khói dầu.
Có bóng dáng ai đó đang khom lưng, bận rộn trong phòng bếp.
Bởi vì hai chân của Vân Trung Thư không tiện nên bệ bếp được sửa lại cho thấp hơn để phù hợp với bà. Trung Châu khôi phục lại nơi này hệt như cũ.
Động tác của Hạ Phong Niên rất vụng về. Ông không biết nấu ăn, có vẻ đang vô cùng lo lắng.
Dường như ông không phát hiện ra Vân Sâm đang đứng ngoài tấm rèm nhìn mình, thấp giọng mắng: “Có dạy tôi nấu ăn cũng dạy không xong, vậy mà cậu cũng dám xưng là ý thức tòa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1826408/quyen-4-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.