Những mảnh vỡ của đất nước Cửu Châu, vậy mà lại ở phía dưới tháp canh à?
Tại sao chị Đỗ Quyên lại biết được chuyện này…
Đứng trước tòa tháp đổ nát, bởi vì tòa thành di chuyển cho nên những mảnh vỡ của đống đổ nát xếp chồng lên nhau cũng đã thay đổi vị trí.
Vân Sâm hỏi: “Anh có cảm nhận được gì không?”
Hoa Đình lắc dây leo. Lúc trước khi cùng Vân Sâm đến đây, anh từng cảm nhận được hơi thở của Cửu Châu, nhưng lần này không cảm nhận được gì cả.
Tháp canh này vẫn chưa được hơi thở tòa thành bao phủ, anh không thể nói chuyện trực tiếp với Vân Sâm được.
Sau khi tháp canh sụp đổ, những tảng đá vỡ nát ở khắp nơi khác nhau đang xếp chồng lên nhau.
Vân Sâm thở dài, nếu có thể thật sự dễ dàng cảm nhận hơi thở của đất nước như vậy, thì Tòa Thành Nát cũng sẽ không tới nơi này nhiều lần mà vẫn không hề hay biết gì.
Cô đã nói bí mật này cho Tòa Thành Nát biết, nên càng yên tâm đi xuống lòng đất.
“Chúng ta trở về thôi.”
Cô kéo cành cây, mới vừa nhấc chân lên, túi dụng cụ bên hông đột nhiên rơi xuống dưới!
Chiếc túi nhanh chóng mở ra, thứ gì mà đáng sợ như vậy chứ?
Vừa nhìn thì thấy là cục đá mà Dư Triều Gia đưa cô.
Lúc này viên đá không hề giống với bình thường, nó được bao phủ bởi một lớp ánh sáng giống như ánh sáng mà tòa thành phát ra. Nhưng những tia sáng đó vô cùng mỏng manh, nếu không phải không gian trong túi tối tăm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147734/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.