Sau nhiều lần thử nghiệm, Vân Sâm và Tòa Thành Nát cũng đã xác định được rằng năng lượng của tòa thành có thể khiến dây leo lơ lửng trong không trung, nhưng cũng chỉ có thể khiến chúng lơ lửng mà thôi.
Khi dây leo lơ lửng trên không, Tòa Thành Nát có thể sử dụng năng lượng tòa thành để điều khiển dây leo trôi nổi theo bất kỳ phương hướng nào.
Trong trường hợp truyền năng lượng tòa thành liên tục, dây leo có thể luôn ở trạng thái lơ lửng.
Nếu sau khi dây leo lơ lửng mà không truyền năng lượng tòa thành vào, thì tùy theo kích thước và trọng lượng của dây leo mà thời gian lơ lửng sẽ khác nhau.
Hầu hết dây leo của Tòa Thành Nát đều ẩn dưới lòng đất, số lượng rất nhiều, bao phủ phân nửa diện tích của Hoa Đình ban đầu.
Rễ dây leo ăn sâu vào lòng đất, hòa quyện với vùng đất thành một, không thể tách khỏi mảnh đất này.
Vân Sâm ngồi xổm trên mặt đất, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía tượng thành của Tòa Thành Nát.
Hai người đều không dám nghĩ đến khả năng đó.
Vân Sâm ngập ngừng hỏi: “Anh có nghĩ giống tôi không?”
Hoa Đình nói một cách không chắc chắn: “Anh thấy suy nghĩ của anh có hơi kỳ lạ.”
Vân Sâm đứng dậy, với sự ăn ý ngầm giữa cô và Tòa Thành Nát thì hai người chắc chắn có cùng suy nghĩ.
Cô nói: “Chúng ta nói ra cùng lúc đi.”
“Em/Anh có thể lơ lửng trên không không?”
Nói xong thì cả hai người đều cười ngây ngốc.
Sao có thể được chứ… Không được, nhất định phải thử!
Lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147731/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.