Ông ấy có khuôn mặt chữ Hán, trán rộng, cao 1 mét 9, khóe miệng có râu mọc lúng phúng, ánh mắt điềm đạm, trên người toát ra vẻ chính trực.
Chính là chú Mạnh đã đối xử với cô vô cùng tốt trong ấn tượng của Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm.
Tại sao chú ấy lại ngồi trên xe tải từ Trà Phủ đến Hoa Đình…
Chú Mạnh?
Nghe thấy tiếng gọi của Vân Sâm, Hoa Đình vừa ngạc nhiên xong liền trở nên sợ hãi.
Còn nhớ chị Đỗ Quyên đã từng nói rằng, Thành Quyến Giả của Trung Châu đã bị Vô Danh giả trang thay thế, sau khi phá hủy Trung Châu thì biến mất không một dấu vết.
Vân Sâm cũng nghĩ đến chuyện này.
Dư Triều Gia thấy hai người đều không vui, ngược lại còn nghiêm trọng, anh ta khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Bởi vì tôi vừa mới nói chuyện về đá năng lượng à. Trà Phủ của chúng tôi thật sự sẽ không tham lam đá năng lượng của hai người đâu…”
Vân Sâm nói: “Người đàn ông trung niên kia là ai?”
Dư Triều Gia nhìn ông ấy và nói: “Đó là chú Mạnh, trước đây chú ấy đã đến Trà Phủ của chúng tôi và giúp đỡ rất nhiều.”
Vân Sâm nói: “Chú ấy đến Trà Phủ lúc nào?”
Dư Triều Gia khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Vân Sâm cảnh giác nói: “Chú ấy trông giống y như Thành Quyến Giả của Trung Châu mà tôi biết.”
Đúng lúc này, chiếc xe tải của Trà Phủ dừng lại trước mặt họ.
Dư Thanh Hà ngồi trên ghế lái chính mở cửa và nhảy ra khỏi xe.
Lông mày của cô ấy hơi giống với Dư Triều Gia, tính tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147728/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.