Dư Triều Gia thấy hai người không nói gì, anh ta trở nên nóng nảy.
Anh ta vội vàng kéo giày ra, giơ viên đá năng lượng đến gần hai người họ: “Nơi này chỉ có mỗi em là con người nhưng lại có thể xây lên một tòa nhà cao như vậy, em dùng năng lượng của tòa thành đúng không?”
“Những ý thức tòa thành dưới cấp trung bình sẽ tự hồi phục năng lượng tòa thành, năng lượng vốn không đủ dùng để xây dựng những kiến trúc như này. Hai người chắc chắn biết dùng viên đá năng lượng và đã từng dùng rồi.”
“Em đừng chối nữa, tôi có thể nếm ra mùi vị của những vật liệu đó, những kiến trúc mà con người và năng lượng tòa thành cùng xây dựng thì mùi vị sẽ không giống nhau, người khác không thể nếm ra nhưng tôi có thể.”
Người này… Khi anh ta nói về kiến trúc của tòa thành thế này thế kia thì rất tự tin, so với vẻ láu cá và nhút nhát trước đây thì như hai người khác nhau vậy.
Vân Sâm nêu ra ví dụ có tính khả thi: “Nếu chỉ là việc tu bổ lại kiến trúc đã có sẵn thì năng lượng tòa thành sẽ không bị tiêu hao quá nhiều.”
“Không thể nào!” Dư Triều Gia chỉ vào căn phòng mà tối qua anh ta ngủ: “Chính là gian phòng này, nó mới được xây dựng chưa đến một tháng, nói chính xác hơn thì nó mới xây xong cách đây khoảng hai mươi ngày.”
Hoa Đình kinh ngạc, căn phòng nhỏ kia đúng là được xây mười lăm ngày trước, Vân Sâm nhất thời cảm thấy vui vẻ cho nên mới xây nó…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-toa-thanh-hoang/1147718/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.