Ừ, có lộc ăn.
Có lộc ăn cái tổ sư anh!
Ngày “đặc thù” cũng không cho gái nhà anh nghỉ ngơi à?
Bản lĩnh lớn rồi nên dám coi vợ như con tiện tì để sai bảo ư!
Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, trong cái nhà này, ai mới là bá chủ đích thực!
“Răng rắc!”
Tôi bẻ gãy một quả dưa chuột, giết gà dọa khỉ, lấy khí thế ra!
Vừa quay đầu lại ——
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng ăn mấy món lạnh!” Đỗ Hoằng Đình cướp hai đoạn dưa chuột trong tay tôi đi, nhét vào tay tôi một bát chè đậu đỏ, “Trên đường về anh mua làm bữa khuya cho em đấy, bỏ thêm rất nhiều bánh trôi nếp em thích ăn.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Làm sao, không ăn còn chờ anh đút à?”
Tôi: “Vừa nãy anh bảo em có lộc ăn, là chỉ cái này à?”
“Chứ không thì cái gì?” Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt, “Hửm?”
Tôi: “……”
Em xin lỗi, em dơ quá.
Còn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cảm thấy anh láo rồi.
Em sai rồi.
Lòng em tan nát rồi.
Lần sau kiên quyết không phạm phải sai lầm này nữa.
Suy xét đến chuyện hay là vì lòng tự trọng quấy phá, sự tự ti đã khiến thái độ của tôi với Đỗ Hoằng Đình thay đổi, tôi quyết định nâng tầm bản thân tới trình độ của Đỗ Hoằng Đình.
Đầu tiên là bề ngoài.
Phong cách ăn mặc của tôi đàn ông quê kệch quá, cần có lời khuyên đúng đắn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166172/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.