Nghe ý kiến của anh, tôi bắt đầu học theo vợ nhà người ta, không có chuyện gì cũng gọi điện kiểm tra kỉ cương.
Tiện thể xin nói thêm, loại chuyện này thật sự —— siêu nhàm chán.
Bởi vì tôi rất hay quên, nên còn phải đặt đồng hồ báo thức riêng để nhắc mình gọi điện kiểm tra từ trước.
Cứ tới 9h mỗi tối, nếu Đỗ Hoằng Đình chưa về, tôi sẽ gọi điện sang.
“Alo?”
“Ừ.”
“Ở đâu đấy?”
“Đánh mấy chầu bida với khách hàng.”
Tôi: “Ò.”
Đỗ Hoằng Đình: “Anh đánh hết chầu này là về.”
Tôi vội vàng: “Không cần, anh muốn chơi bao lâu cũng được.”
Đỗ Hoằng Đình đột nhiên lớn tiếng nói: “Cái gì! Giờ về luôn hả?”
Tôi: “……”
Là tại anh nghễnh ngãng, hay là do em đọc không rõ chữ?
Đỗ Hoằng Đình: “Không cần phải nhớ anh vậy chứ, vợ nhỉ?”
Tôi: “……”
Sau đấy, tôi nghe thấy những giọng nhốn nháo ở đầu kia khuyên anh nên về sớm với vợ.
Cái anh Đỗ Hoằng Đình này, rảnh háng quá rồi hả?
Sau khi anh về đến nhà, tôi bèn dạy dỗ anh một trận.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Trông anh hơi giống tự bào chữa: “Anh nói như thế trong điện thoại là để tìm lý do đi về sớm chút đấy, bên kia đánh dở quá, anh thấy tẻ ngắt lâu rồi.”
Tôi: “Vậy lần sau còn gặp chuyện như vậy nữa thì anh nhắn tin trước cho em nhé, em sẽ gọi điện cho anh.”
Đỗ Hoằng Đình cong môi lên: “…… Được.”
Về sau bỗng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166168/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.