*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về sau hai chúng tôi cảm thấy đám cưới này không đủ đứng đắn.
Ít nhất…… cũng phải mua một đôi nhẫn cưới chứ?
Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi thích trang sức của hãng nào.
Sao anh lại hỏi em cái này?
Đọc được tên một hãng thôi đã là giới hạn của em rồi.
Tôi: “Chu Đại Phúc?”
Đỗ Hoằng Đình: “Được rồi, để anh tự tìm.”
(Chu Đại Phúc: hãng trang sức vàng của Trung Quốc nhưng chuyên kiểu vàng thần tài, vàng vía, vàng truyền thống, không hợp thị hiếu giới trẻ lắm.)
Tôi tưởng mắt nhìn của anh tốt thế nào.
Anh mua một cặp nhẫn có cái đe như trên giày của các bà, bình thường nhạt nhẽo, tôi thấy quê một cục.
Hình như tên là Cartier gì đấy…… Xin lỗi nhé mấy từ tiếng Anh tôi toàn nhìn cái quên luôn.
(Thương hiệu Cartier của Pháp, có giá siêu đắt đỏ.)
Sau khi lấy nhau, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi và Đỗ Hoằng Đình không hề thay đổi chút nào.
Tôi thấy hơi sai sai.
Sao tôi kết hôn đơn giản thế nhỉ?
Nhìn đám cưới của người ta phức tạp biết bao!
Tôi và Đỗ Hoằng Đình tổ chức một buổi tâm tình tâm sự nghiêm túc.
Tôi cảm thấy cần phải lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi kết hôn.
Đỗ Hoằng Đình: “Xin nghe chỉ thị của lãnh đạo hết.”
Tôi ngẩng đầu: “Được lắm, Tiểu Đỗ, chú rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/2166164/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.