*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Hoằng Đình nói có lẽ anh ta phải tạm nghỉ học một thời gian, cụ thể bao lâu thì còn căn cứ vào tình hình công ty để quyết định.
Nghe thấy anh ta nói vậy, đáy lòng tôi thật ra cũng hơi chấn động.
Anh ta cũng chỉ hơn tôi ba tuổi, tuy là đàn ông con trai, nhưng con kế nghiệp cha, nhiệm vụ gian khổ, cậu trai trẻ ơi anh không suy nghĩ đến chuyện bỏ cuộc ư?
Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi: “Em cảm thấy anh nên về trường học tiếp hay ở lại xử lý chuyện công ty thì hơn?”
Anh hai, anh hỏi em đấy à?
Hỏi một con gà mờ có chỉ số thông minh chỉ bằng một nửa anh, nỗi khổ lớn nhất từng trải qua trong đời người là xỏ khuyên tai là em đấy à?
Tôi thật sự không hiểu nổi lấy đáp án của loại người như tôi thì có nghĩa lý gì.
Đang lúc tôi vắt hết óc dùng hết những mẩu truyện xúi dại trong đời để rặn ra một câu triết lý sâu cay, anh ta nói: “Người khác đều hy vọng anh bỏ hết tất cả để ra nước ngoài du học. Nhưng, anh không bỏ được.”
Đáp án tốt có rồi đây.
Để mị nói cho mà nghe.
Khi một người tâm sự với bạn, mấu chốt vấn đề là phải hiểu được nhu cầu trong lòng đối phương.
Bao nhiêu người khuyên anh ta ra nước ngoài thì bạn đừng nên khuyên anh ta ra nước ngoài, vì như vậy bạn sẽ trở thành “Người khác”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149471/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.