*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mối duyên ngang trái giữa Đỗ Hoằng Đình và tôi bắt đầu từ năm 1998.
“Mạnh Kỳ Kỳ qua chào hỏi đi nào, chào anh đi, anh Khéo Khéo nhé.”
Từ lúc sinh ra, Đỗ Hoằng Đình đã là thằng con vàng con bạc.
Người nhà kỳ vọng vào anh ta rất nhiều, đặt tên ở nhà cho anh ta là ——
Bé Khéo.
Ai dè tôi lại nghễnh ngãng: “Chào anh Béo……”
Mặt Đỗ Hoằng Đình đen thui đi ngay.
Bố mẹ tôi vội vàng sửa lại, “Khéo!”
Tôi: “Béo!”
Đỗ Hoằng Đình đã hạ quyết tâm, không bao giờ gặp đứa con gái ngốc nghếch là tôi nữa.
Năm đấy, anh ta tám tuổi.
Ba năm sau, ông nội của tôi qua đời, người nhà họ Đỗ đến phúng viếng.
Đỗ Hoằng Đình không thể không tới.
Tôi khóc sướt mướt cầu nguyện: “Người chết rồi sẽ được lên thiên đường anh nhỉ?”
Đỗ Hoằng Đình: “Sẽ bị đốt xác.”
Tôi khóc lóc thảm thiết, hận cái đứa con trai xấu xa này thấu xương.
Năm đó, tôi tám tuổi.
Học kỳ 1 năm lớp 9, hôm công bố điểm thi thử cấp 3, nhà tôi có khách tới.
Đỗ Hoằng Đình chuyển trường từ nơi khác đến đây, học lớp 12 ở trường điểm trâu bò nhất chỗ này, muốn thuê nhà tôi ở một năm.
Tôi buột miệng thốt ra từ “Béo” kia.
Không ngờ tính tình anh ta vẫn tồi tệ như xưa, anh ta đốp chát lại tôi ngay ——
“Lần này em thi toán thế nào?”
Đúng là đánh trúng chỗ thốn, anh gì ơi, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-mot-anh-beo-day-tiem-nang/149462/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.