Mây mưa qua đi, Đồng Khoát Nhiên nằm trên giường, ôm Dương Nghi đặt lên người hắn, đưa tay quơ tạm cái yếm, tỉ mỉ lau mồ hôi cho nàng. Tay kia xoa nhẹ lên tấm lưng trần của tiểu nhân nhi, hôn lên gò má mềm mại của nàng một cái: "Còn đau không?"
Dương Nghi mệt mỏi, chẳng mở nổi mắt, lầu bầu một tiếng: "Ừm, đau."
Dưới đôi mi dài là hai vệt đen nhàn nhạt, ắt hẳn là do tối hôm qua ngủ không ngon. Nhị gia thương tiếc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thành thân có quá nhiều lễ nghi, hạn chế, vừa rồi lại cùng hắn hoan hảo hơn nửa canh giờ, chắc hẳn nàng đã mệt mỏi lắm rồi.
Nghe bên trong phòng hình như đã yên lặng, ngoài cửa, Xuân Tuyết cùng Đông Mai liếc mắt nhìn nhau, Xuân Tuyết tiến lên một bước, đánh bạo hỏi: "Lão gia, phu nhân, cần mang nước ấm vào chưa ạ?"
"Vào đi."
Nhị gia nhẹ nhàng đặt Dương Nghi xuống giường, sau đó khoác áo đứng dậy, vén rèm trướng lên, phân phó cho nha hoàn đang đứng đợi lệnh: "Các ngươi đặt ở đây, rồi ra ngoài đi, sáng mai trở lại dọn dẹp."
Đây là không để cho họ động thủ? Xuân Tuyết cùng Đông Mai nhìn nhau, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, nhưng vẫn cúi mi đồng ý: "Vâng ——"
Nhị gia vắt khăn ấm, tỉ mỉ lau người cho Dương Nghi, muốn giúp nàng thoải mái hơn một chút. Nào biết càng nhìn thân thể nàng, ánh mắt của hắn càng nóng lên. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của thiên hạ trên giường, chỉ đành phải cố kìm nén, tự an ủi mình còn nhiều thời gian.
Vì vậy hắn khàn khàn nói: "Nha đầu, tới đây, lật người lại, ta lau sau lưng giúp nàng."
Dương Nghi đang mơ màng, cảm thấy bị người ta quấy rầy, lầu bầu mấy câu tỏ vẻ kháng nghị.
Nhị gia vuốt tấm lưng trơn mượt của nàng, khẽ cười một tiếng: "Nha đầu lười——"
Nhị gia tẩy sạch thân thể, rồi bước trở lại giường, ôm nàng nhét vào khuỷu tay mình, thõa mãn cảm thán một tiếng, sau đó chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Dương Nghi phát hiện mình không thể động đậy, bị bóng đè? Dương Nghi mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn thấy một vật thể to lớn đang gặm cắn người mình, nàng liền bối rối, một hồi lâu mới nhớ ra hôm qua mình đã thành thân.
Dương Nghi bị đánh thức, giận dỗi định không để ý đến hắn, không ngờ người ta lại càng lúc càng quá đáng, nàng đưa đôi tay còn bủn rủn đẩy đẩy nam nhân trên người: "Thiếp còn mệt."
Lời cự tuyệt này, khiến Nhị gia cảm thấy rất buồn bực, chọc đúng vào tự tôn nam nhi của hắn, trong lòng Đồng Khoát Nhiên âm thầm nghĩ, không làm cho nàng phải cầu xin tha thứ, thể diện của hắn biết để nơi nào? Ngay cả một tiểu nha đầu cũng không giải quyết được, không phải hắn quá vô dụng sao?
"Ban ngày làm việc phóng túng, không tốt."
"Cách lúc trời sáng còn sớm."
Dương Nghi bị hắn trêu chọc, thân thể nóng dần lên. Cảm thấy hạ thân nàng đã đủ ướt, eo Nhị gia trầm xuống, tiến vào.
Bởi vì tối hôm qua mới hoan hảo, chỗ đó của Dương Nghi vẫn còn không khỏe, nhưng khoái cảm bị lấp đầy dần dần lấn át chút khó chịu này, khiến Dương Nghi như bị cuốn sâu vào.
Nhìn Dương Nghi đang trầm mê trong "biển nhiệt", cố kìm nén tiếng kêu dần tràn ra khóe miệng, Nhị gia hài lòng, động tác dưới eo lại càng thêm mãnh liệt.
Vì vậy Dương Nghi gặp bi kịch, Nhị gia vốn chỉ định ăn cho đỡ thèm, định nếm qua chút rồi sẽ ngừng lại. Nhưng vì nàng trong lúc vô tình đả thương tôn nghiêm nam nhi của Nhị gia người ta, nên trong trận mây mưa này Dương Nghi nhận đủ dày vò.
"Lão gia cùng phu nhân còn chưa tỉnh sao?"
Thấy Vưu đại nương đang đi tới, Xuân Tuyết cùng Đông Mai hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Vưu đại nương đến gần, nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng khóc lóc cùng tiếng cầu xin tha thứ của Dương Nghi, sao còn không hiểu? Bà nhìn sắc trời, phân phó Xuân Tuyết cùng Đông Mai đang đứng bên cạnh: "Chuẩn bị sẵn nước nóng đi, ta đến phòng bếp kiểm tra, khi nào lão gia cùng phu nhân xong việc thì tới gọi ta."
"Vâng ——"
Khi Nhị gia đã thoả mãn thì đến ngay cả đầu ngón tay Dương Nghi cũng chẳng nhấc lên nổi. Thấy nàng như vậy, lòng Đồng Nhị gia có chút xót.
Dương Nghi thầm liếc mắt trong lòng, biết thương tiếc nàng sớm một chút có phải tốt hơn không?
"Mệt không? Ta bảo người mang nước nóng vào, nàng tắm xong rồi, sẽ dễ chịu hơn." Trong thanh âm Nhị gia mang theo chút khàn khàn, rất dễ nghe.
"Ừ." Dương Nghi miễn cưỡng đáp một tiếng.
"Lão gia phu nhân, hai người đã tỉnh rồi ạ?"
"Ừ, mau mang hai thùng nước nóng vào đây đi!"
Nghe thấy thanh âm của nha hoàn, Dương Nghi vùng vẫy ngồi dậy. Nàng bọc chiếc chăn quanh người muốn xuống giường, nhưng vừa chạm đất, lại đánh giá cao năng lực của mình, chân mềm nhũn ngã về phía trước.
Đồng Khoát Nhiên ở một bên nhanh tay ôm chặt chiếc eo thon của nàng lại: "Sao vậy?"
Dương Nghi giận dỗi trừng hắn một cái, vẻ kiều mị của nữ nhân cộng với sự mệt mỏi sau cơn hoan hảo, khiến toàn thân Nhị gia như bị điện giật, cả người ngây ngốc đứng sững ở đó.
Vưu đại nương vừa tiến vào liền nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của Nhị gia nhà mình, âm thầm lắc đầu.
"Nhị gia, để cho ta." Vưu đại nương đỡ Dương Nghi sang phòng bên, Nhị gia cũng đi theo qua phòng bên rửa mặt.
Nhìn toàn thân Dương Nghi đầy vết hôn, vết bầm xanh xanh tím tím, Vưu đại nương kinh hãi.
Vưu đại nương không đồng ý nhìn Nhị gia: "Ta nói này Nhiên ca nhi, phu nhân chỉ mới mười lăm tuổi, không chịu nổi giày vò như vậy của con. Hơn nữa, con cũng là nam tử hơn 20 rồi, đâu còn là thiếu niên mười mấy nữa đâu, cũng không hiểu nên biết tiết chế một chút sao?" Bởi vì hôn sự được tổ chức trong tháng, Dương Nghi vừa lúc tròn mười năm.
Đồng Nhị gia lúng túng sờ mũi một cái, nói thầm, một đêm hai lần, hắn đã rất khắc chế rồi.
Nhìn dáng vẻ cam chịu kia của Nhị gia, Dương Nghi âm thầm vui vể. Thật ra thì dấu vết trên người nàng thoạt nhìn đáng sợ vậy thôi, chứ cũng không đau lắm.
Bộ dạng ngoan ngoãn nghe giáo huấn của Nhị gia khiến Xuân Tuyết cùng Đông Mai cúi đầu, cố nén cười.
Lúc ra riêng, lão phu nhân cấp thêm vài hạ nhân cho cho Nhị gia, những người này đều là do bà dạy dỗ, năng lực cùng trung thành đều thuộc hạng nhất, đáng tiếc chỉ có tám người. Nhưng nếu biết cách sử dụng, tác dụng cũng không nhỏ.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai người đi thỉnh an lão phu nhân.
Nơi ở trong thời kỳ tân hôn của bọn họ là một tòa nhà có ba sân viện, Đồng Khoát Nhiên vốn định mua một tòa nhà lớn hơn, đáng tiếc thời gian quá gấp, đã nhìn qua vài gian nhưng chẳng có cái nào vừa ý, hơn nữa thời gian sau này phần lớn là ở lại Vân Châu, nên cũng không phí tâm tư vào việc này nữa.
Bởi vì Nhị gia đang tân hôn, nên lão phu nhân trực tiếp qua bên này ở với đôi phu thê trẻ. Dĩ nhiên, chỉ là ở mấy ngày. Chờ mọi việc xong xuôi rồi, bà vẫn phải về Hầu phủ .
Lão phu nhân cũng không làm khó Dương Nghi, tặng cho nàng một đôi vòng tay bạch ngọc, nói vài lời như: mong nàng sớm 'khai chi tán diệp' cho Đồng gia, giữ bọn họ ở lại ăn điểm tâm, rồi cho hai người trở về viện của mình.
Vân Châu đại thắng, Minh Viễn Hoàng đế cũng ban chiếu khen thưởng trước khi qua năm. Đồng Khoát Nhiên được thăng lên làm Chính ngũ phẩm Tuyên Phủ sử Tư Đồng Tri. Trong việc này đương nhiên không thiếu công của Tổng binh Dương Minh Anh.
Nguyên nhân còn lại chính là ở bản thân Đồng Khoát Nhiên, một nam tử hán đã 26 nhưng vẫn đang độc thân, thân làm hoàng đế như ông cũng phải nên quan tâm đến việc này chứ? Thật ra thì, nếu ông không chỉ hôn, người khác cũng không dám nói gì, nhưng hàng năm ông đều tác hợp cho không ít thanh niên tài tuấn, sao đến phiên Đồng Khoát Nhiên, thì lại chẳng có ai? Việc này không phải đại biểu ông xem thường Đồng Khoát Nhiên sao. Dù thế nào đi nữa, người ta cũng là vì triều đình cống hiến không ít sức lực, lần này còn lập công lớn.
Dĩ nhiên, ông cũng có thể tùy ý chọn một nhà chỉ hôn cho hắn, nhưng trạng huống của Đồng Khoát Nhiên như vậy, ai dám cùng hắn kết thân chứ? Hơn nữa Hoàng đế chỉ hôn, dĩ nhiên phải là dòng chính nữ, có thứ nữ nhà nào đủ thể diện khiến Hoàng đế mở 'kim khẩu'? Nhưng dòng chính nữ của quan viên nhà nào không phải là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay? Có ai nguyện ý để ông đẩy vào hố lửa chứ?.
Nếu làm thật, không biết sẽ bị bao nhiêu người oán giận. Về sau còn ai dám để cho ông làm mai mối? Hơn nữa, theo tin tức mật thám của ông lấy được, Triển gia lão tướng quân Triển Bác Viễn chuẩn bị dâng tấu xin chỉ hôn cho cháu ngoại của ông ta là Đồng Khoát Nhiên.
Đã lâu Triển gia chưa mở miệng khẩn cầu điều gì, hoàng đế như ông nếu ngay cả chút việc đều nhỏ này cũng không đáp ứng, khó tránh khiến lòng người oán hận. Ông còn phải trông cậy vào Triển gia bảo vệ Vân Châu, cho nên, phải nói là Minh Viễn Hoàng đế đang rất phiền lòng.
May mắn, đại sự của Đồng Khoát Nhiên đã được chính hắn giải quyết, Hoàng đế lão nhân gia ông cũng chẳng quan tâm người hắn cưới là thiên kim hay nha hoàn. Dù sao ông cũng không cần phải phiền não nữa. Minh Viễn Hoàng đế rất hài lòng, trong lúc long tâm nộ phóng, vung tay lên, Chính ngũ phẩm Tuyên Phủ sử Tư Đồng Tri liền rơi vào đầu Đồng Khoát Nhiên.
Thanh nương nghi ngờ, "Lão phu nhân, người đã ban Xuân Tuyết, Đông Mai cho Nhị gia, vì sao còn lưu lại Bích Hạm?" Bộ dạng Bích Hạm nhìn cũng khá, ngày sau cho Nhị gia làm thông phòng cũng rất được.
"Bích Hạm là một nha đầu có tâm cơ, đưa cho Lão Nhị sớm muộn cũng sẽ thành mầm họa. Mặc dù ta rất hi vọng nhà lão Nhị có thể sớm khai hoa tán diệp. Nhưng ta cũng biết, "gia hòa vạn sự hưng". Huống chi Nhiên ca nhi còn đang tân hôn, đang ở thời khắc ngọt ngào, ta lại đưa qua một cục gạch chắn ngang, nương tử lão Nhị nhất định sẽ bất mãn, chưa biết chừng đến cả Nhiên ca nhi cũng sẽ oán hận ta. Việc không ai vui vẻ như vậy, việc gì phải làm. Hơn nữa, nếu nam nhân đã muốn lập thiếp, nữ nhân cũng chẳng thể làm gì được, ta cần gì phải hấp tấp sắm vai người xấu chia rẽ uyên ương chứ?" Lão phu nhân nhàn nhạt nói.
"Vẫn là lão phu nhân sáng suốt, nhưng vì sao ——"
"Ngươi là muốn hỏi vì sao ta lại cho người nói vài chuyện trước mặt bà thông gia chứ gì?"
Thanh nương gật đầu, nếu lão phu nhân đã suy tính cặn kẽ như vậy, vì sao còn để người khác nói nhảm trước mặt nương của Nhị phu nhân?
Chuyện này phải quay lại hai tháng trước, sính lễ, đồ cưới của Nhị phu nhân đều là do một tay Nhị gia âm thầm chuẩn bị, đến cả nha hoàn, ma ma cũng vậy. Nhưng Nhị gia lại không chuẩn bị mấy nha hoàn đã trưởng thành làm người hầu thân cận, ngày sau sẽ thăm lên thông phòng. Dương gia thanh bạc, cộng thêm thời gian quá mức vội vàng, nên cũng không chú ý đến vấn đề này. Dương Nghi bị Vưu đại nương quản, dĩ nhiên cũng sẽ không có tâm lực lo tới chuyện khác.
Ngày thành thân, lão phu nhân an bài hai người đến nói chuyện thông phòng, cố ý để cho Lâm thị nghe được. Là đợi đến lúc Nhị phu nhân về lại mặt, Lâm thị sẽ nhắc tới chuyện này với nàng.
"Dù nói thế nào, ta cùng nương tử của lão Nhị cũng cách nhau một tầng quan hệ, nếu tùy tiện nhét người vào chỗ Nhiên ca nhi nàng sẽ thấy không thoải mái. Không bằng để thân gia tự nói với nàng, thân gia là người thân của nàng, dù gì cũng sẽ không hại nàng, nàng cũng có thể nghe lọt."
"Tuy là nghe, nhưng không biết có làm theo hay không?" Nghe lão phu nhân phân tích, bà cảm thấy Nhị phu nhân chắc sẽ không nghe theo tìm thông phòng cho Nhị gia, mà hơn phân nửa là đẩy đi.
"Mục đích của ta không ở tại thông phòng. Là người đều luôn có tính xấu, vật gì có được quá dễ dàng sẽ không biết cách quý trọng. Ta chỉ muốn nàng biết, cũng sẽ có người tranh giành Nhiên ca nhi với nàng, nàng phải biết cách trân trọng hắn, đối xử tốt với hắn."
"Lão phu nhân đúng thật là vì Nhị gia "dụng tâm lương khổ" mà." Thanh nương cảm thán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]