Tiểu Lạc học lái xe như cá gặp nước, khuôn mặt huấn luyện viên lại một ngày so với một ngày càng tiều tụy hơn. Tiểu Lạc học xong bảy ngày, đã bị huấn luyện viên gấp không chờ nổi mà tiễn đi thi.
Cô tuy rằng thích lái xe tốc độ cao, nhưng cái gì nên học cô đều học. Những người khác đều chậm rãi lái xe, gắng đạt kết quả tốt, Tiểu Lạc thi một lúc đã đi ra.
Huấn luyện viên tâm đã lạnh, thầm nghĩ cô nhanh như vậy đã đi ra, khẳng định thi trượt, hắn lại dạy thêm mười ngày nửa tháng, cũng không biết chút tóc còn lại trên đầu có giữ được hay không.
Tiểu Lạc đi ra với một tư thế vô cùng thoải mái, huấn luyện viên đang suy nghĩ vài câu an ủi chuẩn bị nói ra, Tiểu Lạc đã trực tiếp bỏ qua hắn chạy tới đằng sau: “Lâm Ngạn Sơ, sao anh lại đến đây?”
“Thi thế nào?”
“Qua.”
Lâm Ngạn Sơ xoa xoa tóc cô: “Lợi hại.”
Hai người chuẩn bị rời đi, Tiểu Lạc lúc này mới nhớ tới vị huấn luyện viên của mình: “Huấn luyện viên còn ở đây sao, tôi còn cho rằng người đã đi rồi.”
Huấn luyện viên: “……”
Các người có thể xem như tôi không tồn tại.
Tiểu Lạc đầu tiên là khoe một chút thành tích của bản thân, biểu đạt sự cảm tạ với huấn luyện viên, lại từ trong túi tìm tìm, cuối cùng móc ra một gói thuốc lá đưa qua.
Huấn luyện viên: “……”
Có lẽ trong suốt quá trình hành nghề từ trước đến nay, đây là khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lao-dai-tram-ty/991574/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.