Chương trước
Chương sau
Hơn nữa, Lâm Tiểu Lạc so với tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, vốn tưởng rằng là một cô bé lọ lem, ai biết so với bọn họ còn lợi hại hơn, làm các cô cảm giác được sự ưu việt của họ không thể phô diễn trước mặt cô được.

Thời điểm Tiểu Lạc đi đến, mọi người tuy rằng đều lặng lẽ chú ý, nhưng cũng không ai chủ động đi qua nói chuyện với cô, vẫn là Diệp Huyên người thứ nhất đi qua: “Xin chào, tôi là Diệp Huyên.”

“Tôi tên Lâm Tiểu Lạc.”

Diệp Huyên lặng lẽ hỏi: “Cô có thể hay không trộm nói cho tôi biết, buổi sáng cô như thế nào nhận ra những loại rượu vang đỏ đó.”

“Ngửi.” Tiểu Lạc nói.

“Không có khả năng, ngửi như thế nào có thể biết được.”

“Rượu khác nhau thì mùi hương không giống nhau, rượu càng lâu năm hương càng thuần, hơn nữa quả nho phẩm chất bất đồng, hương vị cũng sẽ có khác biệt rất nhỏ.”

“Cô cũng nói là khác biệt rất nhỏ, vậy cô như thế nào đoán được.”

Tiểu Lạc nở một nụ cười, lần nữa ăn ngay nói thật: “Bởi vì tôi có thiên phú dị bẩm.”

Diệp Huyên: “……”

Người này…… Người này thế nhưng so với cô còn sẽ tự luyến hơn.

Những người khác nhìn thấy Diệp Huyên đã đến nói chuyện với cô, cũng không bất động nữa, chủ động đi lên chào hỏi, ít nhất ngoài mặt xem như tiếp nhận cô.

Tiểu Lạc căn bản không biết nội tâm phức tạp của bọn họ, hiện tại cô quan tâm chính là: “Chúng ta khi nào xuất phát?”

“Hiện tại liền đi.”

Mọi người đều có xe, thương lượng xong địa chỉ, một người dẫn đầu trước, xe những người khác đi theo phía sau, một đám siêu xe phóng ra ngoài, thoạt nhìn cũng là một cảnh tượng người thường khó gặp.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wa ttpad.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)


Điểm đến nằm ở kim sắc lệ thành, là một nơi giải trí có tính riêng tư cao, phục vụ chu đáo, là địa phương mọi người thích đến nhất.

Tiểu Lạc đi theo bọn họ xuống xe, vừa đến cửa liền có hai nhân viên phục vụ mặc đồng phục ra tiếp đón, là hai tiểu soái ca, miệng cũng thật ngọt, bọn họ đi theo đều rộng rãi cho tiền boa.

Tiểu Lạc theo các cô vào một cái ghế lô, ghế lô rất lớn, nơi này trang trí vô cùng xa hoa, ánh đèn rực rỡ, toàn bộ ghế lô cho người ta một loại cảm giác vô cùng xinh đẹp.

Sau khi vào ghế lô, hai tiểu soái ca liền trở về, tiếp theo là hàng loạt nhân viên phục vụ tiến vào, mỗi người đều có ít nhất một người hầu hạ.

Tiểu Lạc vì mục đích ca hát nên mới đến, bởi vậy sau khi đến đây cũng không cùng những người khác nói chuyện nhiều, chỉ muốn hát. Những người khác tuy rằng không phải đơn thuần tới hát karaoke, bất quá trước đó bình phẩm rượu các cô mới thua một ván, còn sót lại chút tâm tư, ít nhất cũng muốn lấy lại mặt mũi ở khoảng ca hát, bằng không, các cô chẳng phải là ngược lại để Lâm Tiểu Lạc xem nhẹ.

Các cô đều học trường quý tộc, trường học đặc biệt chú trọng tố chất giáo dục, môn tự chọn rất nhiều, vừa lúc bọn họ cũng học qua thanh nhạc, chẳng sợ không chuyên về thanh nhạc cũng ít nhất sẽ thành thạo một loại nhạc cụ, cho nên ca hát đối với các cô mà nói thật đúng là không khó, không nói đến trình độ hoàn toàn chuyên nghiệp, ít nhất so với trình độ nghiệp dư còn tốt hơn rất nhiều, đặc biệt bên trong còn có hai người chuyên môn về thanh nhạc, so ra chắn chắn hơn xa Tiểu Lạc.

Người phục vụ đưa cho Tiểu Lạc một cái ipad, chọn bài trực tiếp trên ipad là có thể hát. Tiểu Lạc lần đầu tiên tới những nơi thế này, đối với mọi thứ đều tò mò, cho nên cự tuyệt ý tốt của người phục vụ, tự mình chọn bài hát.

Những người khác cũng chọn vài bài, hơn nữa cố ý đẩy bài của Đơn Đồng người hát tốt nhất lên đầu tiên.

Tiểu Lạc vừa thấy, bài này cô cũng biết hát, thấy không có người cùng đoạt microphone với cô, vì thế đem một cái microphone khác cầm lên.

Nhìn đến động tác của cô, những người xem diễn đều lộ ra mỉm cười.

Đơn Đồng thời điểm ở trường học chính là một giọng nữ cao, đặc biệt lợi hại ở những âm cao, ngày thường cô hát cũng chưa từng có người cùng cô song ca, cô chỉ tự mình hát. Mà bài hát này hai phần ba trở lên đều là giọng cao, hơn nữa mở đầu đã trực tiếp là âm cao, đoạn sau mới có thể chuyển thấp, vài câu sau lại chuyển cao, cực kỳ khó hát, là bài ruột của Đơn Đồng, những người khác đều chùn bước, hiện tại Lâm Tiểu Lạc thế nhưng trực tiếp cầm microphone, nên nói cô không biết sợ hay là ngây thơ đây.

Đơn Đồng cũng thực ngoài ý muốn, bài hát này vô cùng khó hát, ngày thường căn bản không ai dám song ca với cô, cô hoài nghi mà nhìn Lâm Tiểu Lạc: “Cô hát trước hay tôi hát trước?”

“Đều được.”

Hai người nói chuyện xong, khúc nhạc dạo đã kết thúc, Đơn Đồng còn đang thất thần, Tiểu Lạc liền tiếp nhận câu đầu tiên.

Bài hát vừa bắt đầu chính là cao trào, Tiểu Lạc trực tiếp hát với giọng cao, giọng hát của cô chứa đựng một sự linh hoạt kỳ ảo, nơi này cách âm rất tốt, câu đầu tiên vừa cất lên, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.

Những người khác đều sợ ngây người, Lâm Tiểu Lạc biết phẩm rượu cũng cho qua, miễn cưỡng vì vận khí của cô quá tốt hoặc là ở phương diện này có thiên phú, như thế nào ngay cả hát cũng tốt đến như vậy?

Ngay cả Đơn Đồng cũng kinh ngạc đến quên hát, Tiểu Lạc đành phải hát tiếp.

Trước kia thời điểm lúc ở Thiên Đình, nếu có tổ chức các hoạt động, cô cũng sẽ tham gia biểu diễn tiết mục, được hoa tiên tử chỉ dạy qua, ca hát, múa đều thành thạo. Chỉ cần cô muốn hát, không có bài hát nào cô không hát được, từ giọng thấp đến giọng cao, không cần bất luận kỹ xảo gì, cô đều có thể nhẹ nhàng hát ra. Cô khác với phàm nhân không bị hạn chế giọng hát.

Đơn Đồng vẫn còn đang kinh sợ.

Theo cô, Tiểu Lạc không đi làm ca sĩ thật là phí phạm của trời.

Bài hát này cuối cùng biến thành bài hát đơn ca của Tiểu Lạc, bởi vì Đơn Đồng phát hiện, không phải Lâm Tiểu Lạc theo không kịp cô, mà là cô căn bản theo không kịp Lâm Tiểu Lạc. Có Lâm Tiểu Lạc trước hát như châu như ngọc, cô tùy tiện hát chen vào chỉ làm phá hư cảm xúc của bài hát.

Hát xong câu cuối cùng, Tiểu Lạc buông microphone. Diệp Huyên rất nể tình vỗ tay, những người khác cũng lục tục vỗ tay.

Ván thứ hai, các cô lại thua.

Hôm nay rốt cuộc là bọn họ tới nhục nhã Lâm Tiểu Lạc, hay là Lâm Tiểu Lạc tới nhục nhã bọn họ?

Nơi này đa số không có thâm cừu đại hận gì với Tiểu Lạc, ngay từ đầu chỉ là đơn thuần bất mãn nam thần cùng một người như vậy ở bên nhau, cho nên đối với Tiểu Lạc có địch ý, như vậy hai đợt xuống dưới, các cô phát hiện, ở trước mặt lâm Tiểu Lạc thế nhưng không thể thể hiện được sự ưu việt, lâm Tiểu Lạc cũng không giống trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí trên nhiều khía cạnh so với họ còn mạnh hơn nhiều, như vậy các cô thua cũng không oan.

Tiểu Lạc bắt đầu được mọi người đón nhận.

Ngay từ đầu mọi người cũng không phải thực sự vì thích hát mà tới, bất quá Tiểu Lạc nổi lên hát đầu tiên với giọng hát quá cuốn hút, mọi người ngược lại đối ca hát nổi lên hứng thú, vì thế, ban đầu vốn dĩ muốn lấy lại danh dự đè bẹp Tiểu Lạc, hiện giờ lại thực sự đơn thuần mà ca hát.

Tiểu Lạc muốn vội vàng trở về ăn cơm chiều, khoảng 5 giờ liền cùng những người khác từ biệt, bản thân về trước.

Những người khác biết cô muốn trở về cùng Lâm Ngạn Sơ ăn cơm chiều, cũng không giữ lại, trong lòng lại ê ẩm hâm mộ tình cảm của Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ.

Lâm Ti Uẩn chọc chọc Đường Gia Di: “Chị không phải nói bọn họ diễn trò sao? Sao thấy thế nào cũng giống thật như vậy?”

“Cô ngốc thật.” Đường Gia Di nói, “Nếu hai chúng ta còn không lừa được, như thế nào có thể lừa những người khác.”

“Cũng đúng.”

“Ai, không đúng, chị nói những lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ hai chúng ta so những người khác càng ngốc hơn, càng dễ lừa sao?”

“Cô nói đi, đừng quên thành tích lúc còn đi học của hai ta.”

Lâm Ti Uẩn: “……”

Không cách nào phản bác.

Thời điểm Tiểu Lạc về đến nhà, phòng bếp vừa lúc đã làm xong bữa tối.

“Buổi tối ăn cái gì vậy chú?” Tiểu Lạc chạy đến bàn ăn bên cạnh xem.

“Hôm nay hầm canh.” Quản gia cười tủm tỉm nói.

Từ khi phát hiện Tiểu Lạc thích uống thuốc đông y, vì không để cô uống đến thống khổ như vậy, quản gia bảo người đem thuốc bỏ vào canh, dùng hương vị khác che giấu, làm thành dược thiện cho Tiểu Lạc ăn.
Hơn nữa Lâm Ngạn Sơ thân thể tuy rằng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng vẫn nên ăn nhiều một chút đồ bổ đối với thân thể cũng tốt.

Quản gia mở nắp ra, Tiểu Lạc ngửi ngửi, đột nhiên ngửi được một cỗ hương vị cổ quái.

Tiểu Lạc dán sát vào, cẩn thận ngửi mùi hương của canh hầm.

“Làm sao vậy?” Quản gia hỏi.

Lâm Ngạn Sơ cũng đã đi tới.

“Canh này giống như có vấn đề, bất quá cháu cũng không xác định, tốt nhất là tìm người tới kiểm tra một chút.”

Canh này ngửi thấy một cỗ hương vị cổ quái, thực đạm, người thường căn bản không ngửi được. Tiểu Lạc cũng nói không nên lời đây là cái vị gì, nhưng cho cô một cảm giác thật không tốt.

Thức ăn xảy ra vấn đề là chuyện lớn, quản gia một chút cũng không dám sơ sẩy, một bên may mắn thiếu gia cùng Tiểu Lạc đều còn chưa có uống, một bên tự mình bưng canh qua bên kia tìm nhóm người bác sĩ Phạm làm kiểm tra đo lường. Lâm Ngạn Sơ cũng trầm mặt, đám người hầu một đám im như ve sầu mùa đông, đặc biệt là đầu bếp phụ trách nấu cơm, chỉ kém hô to “Tôi thật sự oan uổng”.

Tiểu Lạc cầm tay Lâm Ngạn Sơ , nhỏ giọng nói: “Yên tâm, bổn tiên nữ sẽ bảo hộ anh.”

Lâm Ngạn Sơ lúc này mới giãn cơ mặt, giữ chặt tay cô: “Được.”

Có thể ở bên người hắn tất cả đều được chọn lựa kỹ càng, hắn không nghĩ những người hắn tin tưởng sẽ phản bội.

Nửa giờ sau, quản gia An Đức đã trở lại cùng bác sĩ Phạm.

“Tôi đã kiểm tra qua, là dược liệu có vấn đề, dược liệu này có tuổi thọ cao, nhưng lại bị ô nhiễm, tôi hoài nghi nó lớn lên ở môi trường phóng xạ nghiêm trọng hoặc là ở địa phương khác hoàn toàn cực hạn, dược liệu biến dị, cụ thể sẽ có ảnh hưởng gì còn chưa biết, chúng tôi đã an bài người làm thực nghiệm.”

“May mắn thiếu gia cùng Tiểu Lạc cũng chưa uống.” Quản gia nghĩ mà sợ không thôi, “Lần này ít nhiều là nhờ Tiểu Lạc.”

Nếu không phải Tiểu Lạc phát giác ra vấn đề, bọn họ không hề phòng bị mà uống, còn không biết sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.

May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Nghĩ mà sợ qua đi, lúc này phải tìm ra ngọn nguồn của sự việc.

Canh này là quản gia phân phó phòng bếp làm. Trong khoảng thời gian này trên bàn cơm cơ hồ mỗi ngày đều có canh, hơn nữa đều bỏ thêm dược liệu, bất đồng duy nhất chính là, bởi vì phát hiện Tiểu Lạc thích uống thuốc, cho nên trong khoảng thời gian này dược liệu tiêu hao so với quá khứ rất nhanh, chưa kịp nhập thêm, liền đem dược liệu mấy ngày hôm trước Lâm mẫu đưa đến dùng.

Từ sau khi Tiểu Lạc đi một chuyến đến kho dược liệu, biểu hiện ra đối với dược liệu độc đáo hứng thú, Lâm Ngạn Sơ liền thả ra tin tức, thu mua giá cao các loại dược liệu phẩm chất cao, lô dược liệu này là mẹ Lâm Ngạn Sơ trước đó không lâu cố ý đưa lại đây, bất quá phía trước vẫn luôn để đó không dùng, hôm nay mới dùng tới.

Bác sĩ Phạm đem lô dược liệu này cầm đi kiểm tra, mỗi loại dược liệu đều có tuổi thọ cực cao, rất khó gặp, nhưng vấn đề là, bên trong có không ít đều biến dị, hơn nữa nếu không phải dùng dụng cụ tiến hành kiểm tra tinh vi, nếu chỉ dùng mắt thường xem, căn bản nhìn không ra được.

Nói cách khác, hôm nay nếu không phải Tiểu Lạc nhìn ra vấn đề, Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ sẽ không hề phòng bị mà uống xong, hơn nữa mọi người đều phát hiện không được.

Kết quả như vậy không ai nghĩ tới, bất quá ít nhất chứng minh bên người Lâm Ngạn Sơ không có nội gián. Lâm Ngạn Sơ bảo An Đức tháng này phát nhiều tiền thưởng cho mọi người, làm phí trấn an, bản thân lại lên lầu đi thư phòng.

Lâm Ngạn Sơ từ nhỏ cùng ba quan hệ vô cùng thân cận, cùng mẹ quan hệ lại là mẹ hiền con ngoan. Sau đó ba Lâm Ngạn Sơ qua đời, Lâm mẫu thương tâm quá độ, hơn nữa Lâm Ngạn Sơ lại được ông nội tiếp nhận nuôi nấng, Lâm mẫu ở một chỗ non xanh nước biếc, mỗi ngày ru rú trong nhà, ngày lễ ngày tết sao chép kinh Phật cầu phúc cho Lâm Ngạn Sơ.

Tuy rằng hai mẹ con không thấy được cỡ nào thân cận, nhưng nói mẹ hắn cố ý hại hắn, Lâm Ngạn Sơ cũng không tin. Có khả năng nhất chính bà gặp một người làm ăn lòng dạ hiểm độc, rắp tâm làm chuyện xấu.

Lâm Ngạn Sơ lấy di động ra, hắn không muốn hoài nghi mẹ mình, nhưng chuyện này ít nhất hẳn phải để bà biết.

Lâm Ngạn Sơ nhấn số gọi điện thoại.

Điện thoại vang lên vài tiếng liền được tiếp nhận, âm thanh ôn nhu của Lâm mẫu truyền tới: “Ngạn sơ, hôm nay như thế nào lại rảnh gọi điện thoại đến đây.”

“Mẹ.” Lâm Ngạn Sơ muốn nói chút gì dạo đầu, trầm mặc một hồi, vẫn là dựa theo tính tình thẳng thắn của bản thân vào chủ đề, “Dược liệu lần trước gửi lại đây, mẹ mua ở nơi nào vậy?”

“Không lâu trước đây mẹ biết được một người họ Vương chuyên kinh doanh dược liệu, hắn nói trong tay có không ít dược liệu tốt, mẹ cho người đi nhìn một chút, tỉ lệ dược liệu, tuổi thọ đều thực không tồi, vừa lúc nghe nói con nơi nơi thu mua dược liệu, mẹ liền mua hết, cho người gửi đến đây. Con nếu còn muốn……”

“Không cần.” Lâm Ngạn Sơ bình tĩnh nói, “Lô dược liệu này có vấn đề, con hôm nay ăn.”

“Cái gì?”Đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất, Lâm mẫu giọng nói phát run, “Ngạn sơ, con thế nào, bác sĩ nói như thế nào…… Con ở nơi nào, mẹ lập tức đến.”

“Con không có việc gì.”

Giọng nói Lâm mẫu hoảng loạn không giống giả bộ, Lâm Ngạn Sơ nói tiếp, “Con chỉ là nói cho mẹ một tiếng, sự việc dược liệu này con sẽ tự mình tra, người đem tin tức biết được báo cho con.”

“Được, mẹ lập tức gửi cho con.” Lâm mẫu thanh âm vẫn có chút phát run, “Ngạn sơ, qua mấy ngày nữa mẹ sẽ trở về một chuyến, bạn gái con mẹ cũng chưa thấy qua, mẹ mang cho cô ấy một phân lễ gặp mặt, cũng không mất lễ nghĩa.”

“Không cần, Mẹ đừng dọa đến cô ấy”

Lâm Ngạn Sơ khóe miệng không nhịn được hướng lên trên: “Thời gian không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi sớm chút.”

Cúp điện thoại, Lâm Ngạn Sơ gọi An Đức kêu tiến vào.

Lâm Ngạn Sơ đem tin tức vừa có được nói cho ông: “Tìm người tra một chút tên họ Vương kinh doanh dược liệu, là ngoài ý muốn hay đã là có ý định từ trước.”

An Đức nghe lệnh xong liền đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.