Cô, một vị thượng tiên, còn không thể trị hết bệnh của một phàm nhân sao, cùng lắm thì…… Cùng lắm thì cô phân chút căn nguyên linh khí cho hắn, tuy rằng nếu không thể kịp thời bổ trở về, cô có khả năng sẽ trở nên lùn, cô hiện tại đã không cao, nếu lại biến lùn một chút, cô liền trở thành chú lùn, nhưng là, nhưng là…… Ai bảo cô là vị tiên thiện lương nhất trên trời dưới đất kia chứ.
Lâm Ngạn Sơ nhìn bộ dạng rối rắm của Tiểu Lạc, không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể đoán được có liên quan đến bản thân. Từ lúc gặp được Tiểu Lạc, đầu của hắn so với trước kia đỡ đau hơn nhiều, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có lúc có chút không khoẻ, nhưng cùng với trước kia phảng phất vĩnh viễn luôn có tạp âm ong ong ong vang dội trong đầu hắn so sánh với nhau quả thực như là đang ở trên thiên đường.
Lâm Ngạn Sơ nở nụ cười ấm áp sờ soạng cái đầu còn đang rối rắm của Tiểu Lạc: “Lại nói tiếp, tôi còn muốn cảm ơn cô, mấy ngày nay cảm giác thân thể so trước kia khoẻ mạnh rất nhiều, đầu cũng không đau như lúc trước, đây đều là công lao của cô.”
Đột nhiên bị sờ đầu, lại nghe được giọng nói ngày thường luôn thích chọc cô của Lâm Ngạn Sơ bây giờ lại trở nên nhỏ nhẹ, cô cảm thấy thật buồn nôn, Tiểu Lạc không được tự nhiên, quyết định xê dịch, thoát ra khỏi ma trảo của Lâm Ngạn Sơ, “Tôi đi ra ngoài.”
Nhanh chóng chạy đi.
Lâm Ngạn Sơ cong môi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lao-dai-tram-ty/991523/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.