Đinh Vi mỗi ngày đều tới công ty làm, đồng nghiệp xung quanh vừa thấy được bà, lập tức tích cực chào hỏi: "Chị Vi, sớm a!" "Sớm..." "Chị Vi Vi, sớm a!" Một đồng nghiệp nam mới tới hồi tuần trước, khoa trương ca ngợi nói: "Oa, chị hôm nay mặc trang phục màu trắng nhìn thật đẹp mắt." "Cảm ơn." Đinh Vi cười một trận rồi đi vào phòng làm việc thuộc bộ ngành của mình. Mấy người đồng nghiệp ở đó, sau khi nhìn thấy bà lập tức ngừng trò chuyện, nhìn kỹ vẻ mặt còn có chút lúng túng: "Chị Vi đến rồi, sớm a." Đinh Vi làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy, giọng nói nhàn nhạt đáp lại: "Chào buổi sáng." Sau đó ngồi xuống làm việc của mình, thoạt nhìn tựa như không bị sự bàn tán sau lưng của các đồng nghiệp ảnh hưởng. Sau hôm đó, cách ngày mười lăm tháng năm đã qua chừng mười ngày, nhưng mà mẹ vợ hào môn Đinh Vi được mọi người nịnh hót, lại vẫn cứ giữ nguyên cương vị, chưa từng thay đổi. Từ từ, liền có rất nhiều người bắt đầu ngờ vực quan hệ của Đinh Vi với hào môn, đến cùng là tốt hay là không tốt? Lúc này, điện thoại di động Đinh Vi kêu lên, ba chữ hiện trên màn ảnh là bà thông gia. Đinh Vi rất gấp gáp, hô hấp bình tĩnh mới nhận: "Ai, đúng đúng, bà thông gia..." Đồng nghiệp xung quanh, tất cả lập tức vểnh tai lên, bà thông gia? Mẹ của lão tổng? Điện thoại bên kia, Chương Nhược Kỳ cười nói: "Bà ngoại Đôn Đôn à, thực sự là vô cùng xin lỗi, gần đây thật sự quá bận rộn, ồn ào đến bây giờ mới có rãnh gọi điện thoại cho chị." Đinh Vi vội vã đáp: "Nói gì vậy, chị quá khách khí." Sau đó hỏi: "Vô Dạng và đứa nhỏ đều tốt sao?" Chương Nhược Kỳ: "Đều tốt rất tốt, hai cha con đều khỏe." Lại nói: "Dạng Dạng đứa bé kia gần đây bận học tập, đặc biệt khổ cực, nếu như sơ sót hai vị, kính xin thông cảm, dù sao áp lực của nó cũng không nhỏ..." Đinh Vi: "Đây là dĩ nhiên, chúng tôi nào có cái gì không thông cảm, chỉ cần nó sống thật tốt chúng tôi cũng không cầu mong gì thêm." Hoắc phu nhân cười nói phải, nói làm ba mẹ đều yêu con của mình, sau đó mới nói chính sự: "Là như thế này, hiện tại đầy tháng của Đôn Đôn cũng đã xong xuôi rồi, chúng tôi muốn nói về lễ cưới của Vân Xuyên và Dạng Dạng, tuy rằng, bọn nhỏ cả con cũng đã sinh mới làm lễ cưới, thế nhưng lễ nghi không thể thiếu, có đúng hay không?" Đinh Vi vội đáp: "Theo lý đúng là như thế." Hoắc phu nhân: "Như vậy... Chúng ta cần bàn bạc về buổi tiệc và sính lễ, những chi tiết này nói qua điện thoại nhất thời cũng nói không rõ ràng, xin mời bà thông gia và ông thông gia qua nhà chúng tôi một chuyến, chúng ta quyết định cho kỹ càng." Đinh Vi căn bản không cần suy nghĩ, đáp ứng liên tục: "Vâng." Bà vốn là muốn nói thứ tư sẽ qua, thế nhưng suy nghĩ một chút, liền thay đổi chú ý: "Như vậy, tôi và tiên sinh nhà tôi thứ sáu sẽ đến nhà, có tiện không?" Hoắc phu nhân: "Bởi vì đứa nhỏ Dạng Dạng tháng chín muốn đi học, ý của chúng tôi là, cố gắng trước tháng chín tổ chức xong xuôi lễ cưới. Hiện tại thời gian cũng không nhiều, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, chị thấy thứ tư lại đây một chuyến thế nào?" Đinh Vi cầu còn không được, vội vàng nói: "Có thể, cứ quyết định như vậy đi." "Được." Sau khi hai bên đã nói cẩn thận, Hoắc phu nhân vô cùng có lễ phép nói tạm biệt: "Như vậy bà ngoại Đôn Đôn, chúng ta thứ tư gặp nhau." "Thứ tư gặp, bà thông gia." Đinh Vi treo cú điện thoại này, hiếm khi nhìn thấy ánh mắt xung quanh nhảy vào đúng lúc, có thể nói là tinh thần sảng khoái. Đồng thời cùng lúc, bà mở ra số điện thoại chồng: "Khụ, a Thành, vừa nãy mẹ chồng Vô Dạng gọi điện thoại cho em, để chúng ta thứ tư qua bàn tính, chuyện lễ cưới của Vô Dạng cùng Vân Xuyên." "Vân Xuyên" cùng "Lễ cưới" mấy chữ kia, nói ra đặc biệt rõ ràng. An Thành: "Thật sự?" Đinh Vi: "Mẹ chồng Vô Dạng nói, Vô Dạng gần đây đang học mấy thứ, vội vàng chuẩn bị để tháng chín khai giảng, đứa nhỏ kia chỉ là quá bận rộn." An Thành nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của vợ, nóng mặt mà gãi đầu một cái: "Ai, anh biết rồi, anh chỉ là thuận miệng nói một chút." Dù sao làm người bình thường hết nửa đời, tiếp nhận giáo dục và quan niệm đã là như vậy, đột nhiên con trai phần phật bay lên kéo dài khoảng cách với mình, trong lòng không tiếp nhận kịp. Luôn sẽ suy nghĩ nhiều vài lần như vậy. Có cú điện thoại của Hoắc phu nhân này, địa vị mẹ vợ hào môn của Đinh Vi, đã đứng vững chắc chắn, đồng nghiệp trong công ty không hề bàn tán sau lưng bà nữa. Về phần tại sao làm mẹ vợ ông chủ còn phải tiếp tục làm một viên chức nhỏ, chắc là người ta có cốt khí thôi. Không có gì thay đổi. Tuần này, ba mẹ sẽ tới nhà làm khách. An Vô Dạng vào xế chiều, cùng với ba ba hờ học lễ nghi, cùng đầu bếp trong nhà ở trong phòng bếp cả một buổi trưa, nói là muốn nấu cho ba mẹ một bữa cơm thật ngon miệng. Ông cụ Hoắc không nỡ để cháu dâu ở nhà bếp bị khói dầu bám đầy người, lúc đó khuyên cậu: "Dạng Dạng, chuyện làm cơm giao cho đầu bếp là được rồi, con không cần tự mình động tay, quá cực khổ." An Vô Dạng lúc đó trả lời: "Ông nội, ba mẹ nuôi con lớn đến như vậy, con nấu cho bọn họ một bữa cơm là chuyện hợp với lý lẽ." Cậu dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, còn nói: "Năm ngoái con không nói tiếng nào liền mang theo Đôn Đôn lấy chồng, hiện tại cái gì cũng chưa làm, chỉ có thể làm một bữa cơm." Về phần sau này, chính mình có năng lực kiếm tiền, nhất định sẽ báo đáp cha mẹ. Ông cụ Hoắc im lặng trong chốc lát, gật gật đầu, sau khi ra ngoài lại cầm một cây quạt đi vào, quạt gió cho cháu dâu ngoan. Ông cụ già rồi nên mềm lòng. Nếu An Vô Dạng chủ động mở miệng đề bạt người nhà mẹ đẻ, ông cụ Hoắc ngược lại cũng hiểu, đồng thời sẽ không từ chối. Nhưng là đứa nhỏ này lại lặng thinh không đề cập tới. Cùng Hoắc thị kết thân tới nay đúng một năm, ngoại trừ ngày lễ ngày tết tặng cho trong nhà mấy thứ, một phân tiền cũng không có yêu cầu đến. Bây giờ nhìn cậu đứng ở nhà bếp, bận rộn chuẩn bị cả một buổi trưa, mỗi một thứ đều là thật tâm. Ông cụ Hoắc không nhịn được nghĩ, đứa nhỏ tốt như vậy, người nhà họ An làm sao chỉ nhìn thấy hai đứa bé học giỏi nọ. Đến thứ tư, vợ chồng An Thành tới nhà. Được thông gia nhiệt tình tiếp đãi, mọi người ngồi xuống thảo luận sự tình liên quan tới lễ cưới của hai đứa con. Sau khi gần như đã bàn bạc xong xuôi tất cả, Hoắc Kiêu nghiêng đầu nói với vợ: "Nhược Kỳ, tiền quà cưới cho Dạng Dạng, hôm nay để nhà thông gia mang về luôn đi." Hoắc phu nhân: "Đúng đúng." Bà cười, lập tức lấy ra một cái túi gấm thêu màu hồng, đẩy đến trước mặt vợ chồng An Thành: "Ông bà thông gia, đây là tiền quà cưới của Dạng Dạng." Đinh Vi cùng An Thành: "..." Nụ cười trên mặt hai vợ chồng trong nháy mắt cứng lại, ai cũng không có ra tay đi lấy, cuối cùng, Đinh Vi trịnh trọng dời túi gấm đến trước mặt con trai: "Bà thông gia, chúng tôi không chuẩn bị của hồi môn cho Vô Dạng, cái này, coi như là đồ cưới cho Vô Dạng đi." An Thành vội vã phụ họa vợ: "Đúng đúng đúng, cần phải như vậy." Trong trường hợp này, trong lòng cậu một chút ý muốn nhận lấy cũng không có. An Vô Dạng: "Mẹ... Chuyện này..." Cậu bị hoảng rồi có biết không? Thiên sứ đứng ngồi không yên dịch sang bên cạnh mình, vì vậy Hoắc ba ba mượn gió bẻ măng ôm đối phương lên chân, đồng thời nắm chặt hai cái tay không cho đi nhận quà cưới. "Hai vị nhận đi, Dạng Dạng không cần của hồi môn, công lao hai vị nuôi dưỡng cùng dạy dỗ em ấy, đã là đồ cưới tốt nhất." Đinh Vi và An Thành đón nhận ánh mắt của ông chủ cũng là con rể, ngược lại cũng không lạnh lùng, nhưng là khó giải thích được cảm thấy sợ hãi, làm người phản đối không được. Hơn nữa... Hắn nói những lời như thế, thực sự là dễ dàng khiến người hiểu lầm. Thiên sứ cũng cùng khuyên nhủ: "Ba, mẹ, sau này con cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với hai người, có thể làm chỉ là những thứ này, cho nên hai người cất đi, cho chị cùng em trai môi trường giáo dục càng tốt hơn, để cho bọn họ có nhiều cơ hội phát triển hơn." Lời con thứ nói chạm tới trong tâm khảm vợ chồng An Thành. Bọn họ không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì con trai con gái suy nghĩ. Do dự một lúc lâu, tiền quà cưới vẫn quyết định nhận. "Được, vậy mẹ sẽ nhận." Đinh Vi là đang cười, một giây đưa tay đi lấy qua túi gấm kia, bà lại mù quáng, thầm mắng mình đáng đời. Bây giờ bị con thứ lấy tiền đuổi rồi, thật giống như con trai thật sự không phải của nhà mình, hết thảy đều không còn đường quay đầu trở lại. "Mẹ, đừng khóc." An Vô Dạng ngồi vào bên người ba mẹ, cầm khăn giấy nhỏ giọng dỗ mẹ đang khóc, tỉ mỉ giúp bà lau sạch nước mắt: "Con làm một bàn đồ ăn ngon, chúng ta vào nếm thử thôi." Đinh Vi khóc càng dữ hơn. An Thành ở một bên cũng khóc -- Đại lão gia quay lưng lại lau nước mắt, dù sao ông đã từng cho rằng, chính mình đưa đứa con đi xuất giá đầu tiên, sẽ là con gái lớn. An Vô Dạng vỗ vỗ vai ba: "Ba, ngài cũng đừng khóc, nhanh khuyên mẹ hộ con..." An Thành nhận lấy khăn giấy một bên lau đôi mắt, một bên sờ sờ đầu con trai: "..." Đối với đứa con trai này, người làm cha như ông thật sự mà nói, ông rất tự hào vì nuôi được một đứa nhỏ tốt như vậy, nhưng đáng tiếc cũng không phải chính mình nghiêm túc dạy bảo ra, mà là nuôi thả. Sau này cho dù con thứ không thân với mình nữa, hai người họ cũng không có tư cách oán giận. Hoắc phu nhân ở bên cạnh nhìn, đôi mắt cũng ẩm ướt, liên tục lấy ngón tay chạm vào khóe mắt: "..." Tuy rằng bà không có con gái, nhưng cảnh tượng thế này, thực sự là không dễ chịu. Hoắc Vân Xuyên gọi người đưa tới khăn lông nóng, hành động tỉ mỉ săn sóc thế này, chọc hai vợ chồng An Thành thụ sủng nhược kinh, hơn nữa cũng không tiện khóc nữa. Thiên sứ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Cậu đã không thể chờ đợi được nữa, muốn để cho mọi người nếm thử tay nghề của mình. Tuy rằng rất nhiều thứ đều là bán thành phẩm, làm được mùi vị ngon đều dựa vào nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng không có công lao cũng có khổ lao a! An Vô Dạng ở trên bàn cơm giới thiệu tất cả thành quả do mình nỗ lực, sau đó gắp một miếng bụng cá non mềm cho ông nội: "Những thức ăn này cũng có một phần công sức của ông nội, ông ở nhà bếp giúp con quạt, cho nên phải cám ơn ông nội, miếng bụng cá ngon nhất này phải để cho ông nội ăn." Ông cụ Hoắc miệng há to thành chữ O, đặc biệt được yêu thương mà hoảng sợ: "Cảm ơn Dạng Dạng." Ông vô cùng vui vẻ gắp một cái đùi gà cho An Vô Dạng: "Vậy Dạng Dạng của chúng ta ăn cái đùi gà ngon nhất lớn nhất này đi." An Vô Dạng cười híp mắt cảm ơn ông: "Cảm ơn ông nội, con rất thích ăn đùi gà." Bầu không khí gia đình ấm áp vui vẻ như vậy, lần thứ hai khiến Đinh Vi cùng An Thành tỉnh ngộ, nhà mình trước kia không phải quá hà khắc với đứa nhỏ rồi sao? Hóa ra con thứ cũng có một khía cạnh hoạt bát lanh lợi như thế... Làm ba mẹ nhìn thấy cậu ở nhà chồng sống tốt như vậy, vừa yên tâm vừa tràn ngập so sánh, tâm tình lại như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống. Sau khi kết thúc bữa cơm trưa, nhóm người lớn ở phòng khách uống trà nói chuyện. An Vô Dạng có vẻ hơi bận, cậu và dì Trương cùng nhau thu xếp quà tặng cho ba mẹ và em trai. Đồ đầy cả phòng, có Hoắc gia tự mình mua đồ dùng hằng ngày, cũng có quà tặng người khác đưa đến, giá cả có cao có thấp, An Vô Dạng có thể tùy ý sắp xếp. Cậu nghiên cứu hết mấy ngày, tạm thời vẫn chưa có ánh mắt cùng tâm tư nhận biết giá trị cao thấp, chỉ là nhìn thích hợp thực dụng, liền thu dọn một chút. Khi Đinh Vi cùng An Thành đi khỏi toà biệt thự này, thật sự cảm thấy mình đã bán con thứ đi, sau này sẽ không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của con thứ nữa. Nếu như bọn họ ngày hôm nay không lấy phần tiền cưới đó, sau này đối mặt với Hoắc gia còn có thể kiên cường được. Hiện tại tiền quà cưới đã nhận lấy, lời nói và thái độ của con thứ cũng rất rõ ràng, tương lai tất cả cứ dựa theo quy củ gả con gái để tính, ở nhà mình tình huống còn có con trai có con gái, không hề dễ dàng làm phiền đến con thứ. Ngày hôm sau đi làm, cấp trên công ty rốt cuộc đã ra chỉ thị. Không phải lên chức cũng không phải tăng lương, mà là chuyển Đinh Vi về công ty Hoa Thụy nơi An Thành đang làm việc. Chức vị cùng lương bổng không thay đổi, tất cả đều như thường. Người chung quanh đoán không ra lão tổng đang có ý gì, chỉ có Đinh Vi chính mình rõ ràng. Cho nên trong lòng bà vô cùng bình tĩnh, thản nhiên tiếp thu tất cả. Sự bình tĩnh của hai vợ chồng An gia, người không biết xem ở trong mắt, chính là cho An Vô Dạng mặt mũi, không hổ là phong độ của thông gia hào môn. Hoắc phu nhân làm người phát ngôn của Hoắc thị với bên ngoài, nhất cử nhất động trong nhà, đều do bà tỉ mỉ châm chước, tuyên bố hoặc quyết định. Buổi sáng thứ năm, bà đăng tin mới lên weibo: "Phụ từ tử hiếu, gia hòa vạn sự hưng [ tranh ảnh ] " Đó là một tấm ảnh cả gia đình, thoạt nhìn ấm áp vui vẻ, nhưng mà tỉ mỉ nhìn kỹ, đôi mắt của người nhà mẹ đẻ con dâu Hoắc gia đều hồng hồng, dường như khóc qua. Nhóm cư dân mạng cũng không hổ là trinh thám, vừa suy đoán liền biết đây là tình cảnh gì. Bọn họ suy đoán An Vô Dạng gả vào hào môn sẽ không quan tâm người khác đồn đãi vớ vẫn về nhà người nhà mẹ đẻ, có thể coi như đánh vào mặt mọi người bốp bốp bốp. Cư dân mạng 1: "Rửa mặt mà nhìn kỹ An ngọt ngào không phải Bạch Nhãn Lang, nhanh trợn to mắt chó của các người nhìn rõ ràng, thiên thần nhỏ của chúng tôi hiếu thuận lắm!" Cư dân mạng 2: "Ba vợ mẹ vợ nhất định là khóc rồi, ai, gả con trai cũng giống như gả con gái, ai cũng không nỡ." Cư dân mạng 3: "Thật tốt a, một vạn lần ước ao thiên thần nhỏ gả vào nhà tốt, chụp bức ảnh nào chồng đều phải ôm cậu ấy." Cư dân mạng 4: "Tuổi tác còn nhỏ cuộc đời đã mỹ mãn, trời ơi, tôi nhìn cũng muốn gả đi, có hào môn nào thu lưu không [ che mặt ] Cư dân mạng 5: "Trả lời cho anh bạn muốn gả vào hào môn kia, nhanh nhanh tắm rửa đi ngủ! Trong mơ hết thảy đều có!" Cư dân mạng 6: "Gần đầy bảng tin của ông đây đều bị Hoắc gia spam hết, bất quá vẫn là câu nói kia, hào môn như vậy mới chính xác là giá trị hào môn, tôi nhìn cổ phiếu của bọn họ không hề đi xuống." Xác thực, cổ phiếu của Hoắc thị gần đây vẫn luôn tăng lên, cũng không biết có sự ảnh hưởng của vài nhân tố gần đây hay không. Nhưng có thể khẳng định là, từ sau khi Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng công khai, sự yêu quý của dân chúng với Hoắc thị tốt trước nay chưa từng có. Hoắc phu nhân vô cùng hài lòng với cục diện bây giờ, chuyện này với Hoắc thị bọn họ mà nói, rõ ràng là chuyện có ích không hại. Phải biết rằng trước đây, bà vẫn luôn lo lắng sau khi mình và chồng qua đời, Hoắc thị nằm trong tay Hoắc Vân Xuyên, tình cảm của người ngoài dành cho Hoắc thị sẽ bay sạch, dù sao Hoắc Vân Xuyên căn bản sẽ không để ở trong mắt chuyện xã giao cùng hình tượng gia tộc. Nhưng là con trai độc nhất bây giờ, không biết chạm trúng cọng dây thần kinh nào, không nói tiếng nào cưới một con dâu có hình tượng vô cùng tốt đẹp cho Hoắc thị. Con dâu chỉ ở trước mặt truyền thông lộ mặt, liền tạo nên sự yêu thích của truyền thông và dân chúng, có thể nói là kỳ tích. Trong lòng Hoắc phu nhân tính toán, có ý định khiến An Vô Dạng trở thành người đại diện của Hoắc thị. "Mẹ, ngài tìm con?" Trời nóng, An Vô Dạng ở trong phòng mặc một chiếc áo lót mát mẻ bằng tơ lụa, lộ ra cái cổ cùng cánh tay trắng nõn, tay chân thon dài, hiện ra thiếu niên mười phần sức sống. "Mau tới đây ngồi." Hoắc phu nhân nói, vỗ vỗ vị trí bên người mình. An Vô Dạng đi sang ngồi: "Vâng, ngài nói đi." Tiện tay từ trên mặt bàn cầm lấy một quả quýt, lột ra. "Vân Xuyên đâu? Còn ngủ trưa sao?" Hoắc phu nhân hỏi một câu. "Không." Động tác lột quýt của An Vô Dạng dừng một chút, ngượng ngùng nói: "Đang làm việc ngược lại cũng không nhàn rỗi." "Ồ." Hoắc phu nhân chỉ là thuận miệng hỏi một chút, mục đích cũng không phải con trai: "Dạng Dạng, gần đây báo đưa tin về con, con đều nhìn sao?" "Dạ..." Rất không tiện. Đứa nhỏ này da mặt mỏng, Chương Nhược Kỳ biết, nhưng là thân là một thành viên của Hoắc gia, nhất định phải học được đạo lý sinh tồn. "Vậy con có phát hiện hay không, tất cả mọi người đặc biệt yêu thích con?" Bà hỏi. "Nga, vâng." An Vô Dạng gật gật đầu. Đúng a, có những cư dân mạng rất nhiệt tình, nói thẳng là yêu thích dáng vẻ cậu. Thậm chí còn có bình luận hỏi cậu có muốn thay một ông chồng khác hay không? An Vô Dạng: "???" Đây là câu An Vô Dạng sợ bị Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy nhất, quá có ý khiêu khích, ba ba Đôn Đôn làm sao chịu được. "Đây là chuyện tốt, con nên cao hứng." Hoắc phu nhân nhấp ngụm trà: "Vân Xuyên không có hình tượng gần gũi trong kinh doanh, chúng ta rất lo lắng Hoắc thị ở trong tay nó sẽ trở nên không có tình người..." An Vô Dạng suy tư một chút lời mẹ chồng nói, thật giống không tốt lắm. "Thế nhưng hiện tại có con, mẹ hi vọng con bắt đầu từ bây giờ, có thể có suy nghĩ nên đi xây dựng hình tượng của bản thân, đại diện cho Hoắc thị." Hoắc phu nhân nói: "Dĩ nhiên, mẹ bây giờ không phải đang phê bình con, trước mắt con đã làm rất tốt." An Vô Dạng gãi gãi mặt: "Cảm ơn mẹ." Thuận tiện vẻ mặt ngốc ngốc mà nhớ lại một chút, chính mình đến tột cùng có chỗ nào làm tốt nhỉ? Là nụ cười ấm áp chân thành sao? Hay là làm nhiều ít nói? An Vô Dạng yên lặng mà suy nghĩ, có chút tự hào nho nhỏ như vậy. Cậu cảm thấy, hai điểm này là một trong số không nhiều ưu điểm nhỏ của mình. "Ừm, vậy con hãy mở tài khoản weibo đi, lúc thường có thể đăng một ít câu nói tích cực lên, hoặc những bức ảnh đẹp đẽ long lanh." Hoắc phu nhân chỉ dạy, bà cho rằng điều này rất thích hợp với hình tượng thanh xuân thiếu niên như An Vô Dạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]