An Vô Dạng đi tiểu xong, rút một tờ khăn giấy chà lau, sau đó dẫm lên kệ bên chân thùng rác, đem khăn giấy ném vào trong, lúc này mới kéo quần lên, gài nút.
Thuận tiện đá một chân vào chốt mở bơm nước, quay đầu lại mới thấy Hoắc Vân Xuyên, sửng sốt nói: "...... Xong." Tên đàn ông này, khi nào theo vào vậy......
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên xoay người mở cửa, khắp đầu óc đều là hình ảnh vừa rồi, làm cho hắn cả người khô nóng.
Tuy rằng không quá nhớ rõ thời điểm mình mười bảy mười tám tuổi, cụ thể như thế nào, nhưng không có khả năng...... Thanh tú sạch sẽ như vậy.
Sách, đã nói tiểu tử này còn chưa đủ lông đủ cánh mà.
Đối phương ngừng ở nơi đó để cho mình đi ra ngoài trước, An Vô Dạng sửa sang lại tốt vạt áo thun, chậm rãi bước ra một chân, lại đột nhiên nghe được thanh âm của ba ba tới gần.
Cậu sợ tới mức lui về trong đóng cửa lại, ngẩng đầu đối diện với hai tròng mắt tràn ngập nghi hoặc của Hoắc Vân Xuyên: "Cái kia......" Muốn nói lại thôi.
"Huh?" Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.
Loại không gian chật chội xứng với không khí trầm mặc thế này, sẽ làm tim người bất ngờ đập gia tốc, chờ mong đối phương kế tiếp sẽ nói những gì.
"Chính là, cảm ơn anh chăm sóc tôi." An Vô Dạng thấp giọng nói, lỗ tai chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa của ba ba.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chăm chú khuôn mặt đơn thuần của cậu, điều chỉnh hô hấp, cũng thấp giọng nói: "Đây là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lao-cong-nha-giau/789904/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.