Lúc Lâm An Thâm mở mắt, anh liền biết mình đã nằm trong bệnh viện.
Phòng bệnh đúng là phòng bệnh chuyên dùng, tất cả mọi đồ dùng đều làchuẩn bị cho anh. Thảm dày, rèm cửa đóng kín, ngay đến cả đồng hồ treotrên tường cũng là loại không phát ra chút tiếng ồn.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đóa hướng dương đã héo rũ, anh hít mộthơi thật sâu, cố dùng sức để không đụng đến miệng vết thương nhưng cũngkhông tìm được một chút mùi hương của cô. Chỉ có sự tĩnh lặng vậy quanh, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự đáng sợ của im lặng.
Hồi tưởng lại hình ảnh cô khóc lóc, nướcmắt nước mũi tèm lem lo lắng cho anh. Thật là khờ. Ngốc như vậy cũngthật đáng yêu. Ngốc như vậy lại khiến anh thích. Ngốc như vậy cũng khiến anh tình nguyện sa vào. Lâm An Thâm nghĩ vậy vẻ mặt cũng liền tươitỉnh, mở mắt ra không thấy cô bên cạnh lại cảm thấy không hài lòng.
Có tiếng mở cửa rồi sau đó lại nhẹ nhàng khép vào. Tuy rằng thảm rấtdày, nhưng đi vào bước chân vẫn cẩn thận nhón từng bước, sợ phát ra nửa tiếng ồn.
Lâm An Thâm nhắm mắt lại, không cần nhìn anh cũng biết người đến làai. Mùi này, bước chân này, anh đã đếm không biết bao nhiêu lần trongmộng.
Giản Lộ đến gần giường bệnh của Lâm An Thâm. Anh vẫn còn ngủ, anh đến ngủ cũng thực yên lặng. Giản Lộ không kiêng nể gì xem xét gương mặtanh, còn có chút trắng, nhưng ít nhất đã khôi phục chút huyết sắc. Côcũng chưa từng ngắm kĩ gương mặt anh, cô nhớ tới Joey đã từng nói:“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-lam-an-tham/42608/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.