Bốn ngày trôi qua, Lâm An Thâm đi sớm về trễ, cơm chiều cũng không về nhà ăn. Lâm bố, Lâm mẹ cũng phải đi làm việc của mình. Thời gian này,người Giản Lộ tiếp xúc nhiều nhất xem như là Lâm lão gia.
“Giản Lộ?”
Giản Lộ lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lâm lão gia đang gọi cô, liền đáp lời một cách máy móc: “Dạ…”
“Ăn cơm cũng thất thần? Đứa nhỏ này…”
Giản Lộ lập tức ăn một miếng cơm.
Lâm lão gia gắp cho Giản Lộ miếng rau: “Đừng chỉ ăn cơm không, chịu khó ăn chút rau xanh, nhiều vitamin, cũng tốt cho đứa nhỏ.”
Giản Lộ quẫn.
… Những biểu hiện này không giống như biểu hiện sắp có em bé…
Nhưng mà cũng không tiện kháng nghị, đành phải theo lời Lâm lão gia ăn nhiều rau một chút.
Cùng Lâm lão gia ở chung vài ngày càng thấy hòa hợp, nhất là mấy ngày hôm trước Lâm An Thâm nghe lời Giản Lộ, trước khi ra khỏi nhà cũng âncần hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông, từ đó Lâm lão gia đối với côlại càng hòa ái nhiều hơn, cũng quan tâm cô hơn. Đặc biệt về việc đứanhỏ.
Giản Lộ thật bi thảm, tự nhiên lại bị giục sinh con…
Cơm xong, bị Lâm lão gia lôi kéo, truyền thụ việc sinh con, Giản Lộkhông khỏi thầm than kinh nghiệm Lâm lão gia… thật phong phú… Nói xongviệc sinh con lại bắt đầu tưởng tượng đứa nhỏ trong tương lai, nói giáodục ở nước Mỹ phát triển như thế nào, y tế cho trẻ con hoàn thiện nhưthế nào, thậm chí cả chuyện Disney ở nước Mỹ cũng là lớn nhất trên thếgiới cũng nói ra…
Kỳ thật cũng không muốn ngăn lại tưởng tượng của lão nhân gia, nhưngmà… “… Ông nội, có vẻ là cháu sẽ ở cùng với tụi con… Nghe Lâm An Thâmnói anh muốn từng bước rời tổng công ty về Trung Quốc…”
Lập tức, Lâm lão gia không nói gì nữa.
Giản Lộ vội vàng an ủi: “Ở Trung quốc, bậc giáo dục bắt buộc là 9 năm… cũng không tồi…”
Lâm lão gia không lên tiếng, tiếp tục nói: “Nơi nào cũng có bệnh viện nhi đồng… rất lớn…” Người cũng rất nhiều…
Lâm lão gia cúi đầu, tự hỏi bản thân.
Giản Lộ tiếp tục an ủi: “Trong nước còn có hai lần nghỉ hè và nghỉđông… còn có Quốc khánh, mồng 1 tháng 5, Trung thu, tết Đoan Ngọ đềuđược nghỉ… Được nghỉ bọn con liền mang cháu về đây chơi với ông! A, còncó ngày quốc tế thiếu nhi nữa…”
Ai ngờ sắc mặt của Lâm lão gia vẫn không chút thay đổi, tiên đoántrước quyền nuôi đứa nhỏ: “Con cảm thấy bố đứa nhỏ sẽ để thừa ra một cục thịt để cản trở thế giới riêng của hai người sao?” Dứt lời, ngẩng đầunhìn mặt của Giản Lộ.
Giản Lộ quẫn. Chỉ một câu đã thành công đánh bại cô…
Xám xịt trở về phòng ngủ, Giản Lộ ngồi trên giường nghĩ, Lâm lão gianói cũng không phải không sai, theo góc độ của Lâm An Thâm mà nói, rấtcó khả năng anh sẽ làm như vậy…
Buổi tối, gần 12 giờ Lâm An Thâm mới trở về, mấy ngày nay toàn giờnày anh mới về nhà. Giản Lộ có nhắc tói Lâm lão gia, nhưng mà Lâm AnThâm chỉ thản nhiên “Ừ” một chút, liền đi vào phòng tắm.
Giản Lộ dần nhíu mày, cô không thể không phát hiện, mấy ngày nay anhcũng chỉ “Ừ” với cô. Thái độ thản nhiên, phản ứng thản nhiên, giọng nóicũng thản nhiên…
Đón Lâm An Thâm từ phòng tắm đi ra, Giản Lộ chạy nhanh đến hỏi Lâm An Thâm: “Chồng à, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lâm An Thâm cúi đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, âm thâm nắm tay lại: “Không phải.” Gương mặt với giọng nói vẫn là thản nhiên, khiếnngười ta không nghe ra cái gì.
Không đợi Giản Lộ hỏi nhiều, Lâm An Thâm đã giục đi ngủ.
Tắt đèn. Như thường lệ, Lâm An Thâm giúp cô ngủ ngon.
Giản Lộ nằm trong lòng Lâm An Thâm, gần anh như vậy, lại không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi lúc như vậy cô lại cảm thấy mình vừa vô dụng vừa bất đắc dĩ. Đoán rằng có phải công ty lại xảy ra chuyện gì hay không, nhưng mà hỏi quaLâm mẹ, bà cũng nói không có… Cũng đoán già đoán non có phải Lâm An Thâm nhận được ảnh trả thù của Triệu Lãng, dù sao cô vẫn không có quan hệvới Triệu Tuấn. Nhưng mà theo động thái của Lâm An Thâm, thần thái hòabình, không khác bình thường là mấy…
Ngày hôm sau, Giản Lộ cùng Lâm mẹ ra ngoài đi thăm Newyork một ngày.Lúc về nhà ăn cơm tối, thấy Lâm bố đã về rồi mà Lâm An Thâm vẫn chưa về.
Nghe thấy Lâm lão gia cũng không nhịn được hỏi Lâm An Thâm.
Nhưng mà không có người có thể trả lời được nửa câu.
Sau khi ăn xong, Giản Lộ trở lại phòng, gọi điện thoại cho Lâm An Thâm.
“Chồng à, ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Công việc bề bộn?”
“Ừ.”
“Mấy ngày nay anh đều không về nhà ăn cơm…”
“Ừ.”
“Em cũng rất nhớ anh…”
“Ừ.”
“Nói thật, có phải anh có tiểu tam ở ngoài không?”
“Không có.”
“Vậy thì tiểu ngũ, tiểu tứ?”
“Không có.”
Ngay cả lúc cô đùa cợt cũng không muốn tiếp!
Giản Lộ còn muốn tiếp tục nói, nhưng hiển nhiên Lâm An Thâm đã khôngcòn ý muốn nói chuyện: “Giản Lộ, còn có việc gì?” Giọng nói so với bìnhthường còn đạm bạc hơn.
Giản Lộ thực sự tức giận…!
Dập máy, cô chạy ra cửa, gọi taxi, đi thẳng đến tổng công ty Trọng Mộc.
Trời đêm đầy sao, trên đường, đèn neon cùng sao trời tranh nhau tỏasáng. New York là thành phố không có đêm, càng đêm càng nhộn nhịp.
Tổng công ty của Trọng Mộc một mình một tòa nhà, đứng sừng sững ở giữa khu trung tâm, phố xá sầm uất.
Giản Lộ ngẩng đầu nhìn lên trên, ban đêm, Trọng Mộc bớt phóng túng mà thâm trầm. Chỉ có mấy chiếc đèn hường lên trời là còn sáng, chiếu thẳng vào mấy tầng mây. Tòa nhà cao lớn, chọc thẳng vào màn đêm, tầng caonhất kia có vẻ xa vời, không thực.
Người bảo vệ đi về phía Giản Lộ. Đã muộn thế này, một cô gái da vàng khí thế mãnh liệt, hẳn đã khiến anh kinh ngạc.
Giản Lộ liếc mắt nhìn người đàn ông cản trở đường đi của cô một cái,quả nhiên như lời Joey nói, khắp nơi ở tổng công ty đều là soái ca tinhanh cả. Ngay cả bảo vệ cũng thật cao lớn, đẹp trai, anh được rèn luyệnhằng ngày nên đã rất bình tĩnh, anh rất lễ phép hỏi cô là ai, đến tìmai, là người ngành nào vân vân và vân vân.
Tuy rằng anh bảo vệ rất đẹp trai, nhưng Giản Lộ không kiên nhẫn trảlời anh, trực tiếp chặn lời anh lại: “Give me a phone, I’ll call AnsonLin to tell you who I am!”
Một câu thành công trấn an anh bảo vệ đẹp trai.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, không quá vài phút, Giản Lộ liền nhìn thấy Lâm An Thâm như ý muốn.
Anh bước nhanh từ trong thang máy ra, liếc mắt một cái nhìn thấy ởmột bên đại sảnh, dùng ánh mắt đánh giá Giản Lộ từ trên xuống dưới. Anhđi thẳng sang bên này, nắm lấy tay cô. Sau đó nói vài câu với người bảovệ đang bị dọa cho sợ rồi dẫn Giản Lộ vào trong phòng làm việc của mình.
Giản Lộ nhìn một vòng văn phòng rộng lớn, đứng bên cửa sổ nhìn xuốngthấy cả thành phố không đêm, không sót thứ gì, xa xa, ánh đền neon nhấpnháy, đèn trên đường hơi yếu. Mà người qua đường với xe lại càng nhỏhơn.
Thu lại tầm mắt, Giản Lộ thấy Lâm An Thâm đang trầm mặt, nhìn chằmchằm vào cô: “… Sao lại nhìn em như vậy? Hẳn em mới là người nên dùngánh mắt như vậy nhìn anh!”
“Ai cho em muộn như vậy còn đến tìm anh?” Lâm An Thâm đi đến trước mặt Giản Lộ.
“Chỉ có người Mỹ mới có nhân quyền à?!” Giản Lộ cãi lại anh, “Em cũng có! Em muốn đén xem anh làm việc như thế nào.”
Lâm An Thâm đi đến bàn làm việc, gập máy tính lại: “Đi, anh làm xong việc rồi, về nhà đi.”
Giản Lộ cau mày: “Rõ ràng anh không có việc gì…!”
Lâm An Thâm chỉ lo mặc lại vest, không đáp lời.
Giản Lộ kéo lại cánh tay anh: “Lâm An Thâm, anh làm sao vậy?”
Lâm An Thâm im lặng cài cúc áo.
Giản Lộ tự nhủ với bản thân không nên mất kiên nhẫn: “Lâm An Thâm… Có phải mấy ngày nay có chuyện gì khiến anh không vui không?”
Lâm An Thâm cúi xuống, tay nắm chặt, nhìn thẳng vào mắt Giản Lộ: “Em muốn hỏi cái gì?”
Giản Lộ dừng lại.
… có phải vì… Triệu Lãng đưa cho anh ảnh chụp…?
… có phải vì anh tin những gì trong ảnh…?
Rõ ràng lúc đến đã quyết định phải giải quyết nhanh việc này, nhưngmà đến lúc đối diện với nhau, cô lại không thể không khống chế được, bắt đầu do dự.
Hai người đứng giữa không gian yên tĩnh đối diện.
Cuối cùng Lâm An Thâm chuyển mắt trước: “Đợi đã, về nhà đi.” Anh bắtđầu bước đi lại bị cô giữ lại, sau đó nghe đươc giọng cô lúc cúi xuống.
“Lâm An Thâm… có phải anh đã biết chuyện gì đó…”
Tim Lâm An Thâm thắt lại, lúc quay đầu lại nhìn cô ánh mắt anh đã rất u ám: “Em cảm thấy anh đã biết cái gì?”
Thái độ của Lâm An Thâm càng khiến Giản Lộ tủi thân: “Ý của anh là… anh không tin em…?”
Lâm An Thâm cười lạnh, buông tay cô ra: “Tin tưởng? Giản Lộ, anh vẫncố gắng tin tưởng em! Thậm chí đến lúc nhìn đến sự thật này, anh cũngmuốn lừa dối bản thân em không nói dối với anh!”
“Lâm An Thâm! Nói cho rõ chuyện gì thật!” Giản Lộ ghét Lâm An Thâm một mực chắc chắn cô nói dối!
Lâm An Thâm bước nhanh đến bàn làm việc, mở ngăn kéo rút ra một tập tài liệu, “bang” một tiếng ném lên mặt bàn.
Giản Lộ tiến lại nhìn xem, là danh sách cuộc gọi tháng vừa rồi củaLâm trạch. Trên danh sách là một chuỗi dày đặc các con số, trong đó cómột dãy số bị gạch chân thật đậm ở phía đưới. Lực tay mạnh đến mức cóchỗ như rạch rách cả tờ giấy.
Giản Lộ nhìn rõ ngày, là bốn ngày trước; thời gian 10:35am; thời gian nói chuyện rất dài, 00: 26: 09.
Cô mơ hồ nhận ra dãy số kia, rốt cuộc cũng biết tại lai mấy ngày nayLâm An Thâm lạnh lùng. Cô á khẩu không trả lời được gì: “Em…”
Lâm An Thâm chờ đợi lời giải thích của cô, nhưng mà nửa ngày cũng không nghe thấy cô nói gì.
“Không có gì để nói?” Anh tức giận, “Vì sao lại nói dối anh cuộc điện thoại kia là gọi nhầm?! Vì sao vẫn liên hệ với Triệu Lãng?! Vì sao muốn nói dối anh?! Giản Lộ, chẳng lẽ có lần đầu tiên thực sự có lần thứhai?!”
Tim cô bị lời nói của anh bóp nghẹt: “Lâm An Thâm… không phải như anh nghĩ… Triệu Lãng, anh ta –“
Lâm An Thâm kích động: “Giản Lộ! Em im miệng! Anh nói rồi, anh khôngmuốn nghe thấy tên hắn từ miệng em! Anh hận em trong lòng em nhớ hắn,cho dù là cái tên cũng không được! Rốt cuộc em có để ý đến cảm nhận củaanh?!”
“Đương nhiên là có!” Giản Lộ cãi lại.
Trong mắt Lâm An Thâm là một mảnh xót xa cùng chán nản: “Nếu còn để ý đến anh… vì sao còn cùng anh ta…” Nửa câu sau thế nào anh cũng khôngnói ra được…
Giản Lộ vò nát danh sách trên mặt bàn: “Lâm An Thâm, nói cho hết lời! Anh muốn nói gì!”
Lâm An Thâm nói không nên lời, một khi nói ra hết, anh không thể khống chế được tình hình, cũng không giữ được cô.
Tim Giản Lộ nhói lên một cái: “Nói không nên lời sao? Vì sao còn cùng anh ta liên lạc? Vì sao còn cùng anh ta dây dưa không dứt? Vì sao còncùng anh ta ái muội không rõ? Hay là nói, cả câu của anh là – vì sao còn cùng hắn lén yêu đương vụng trộm?!” Cuối cùng, câu cuối kia là Giản Lộkêu lên.
Mặt Lâm An Thâm liền trằng bạch: “Giản Lộ, em không được nói tiếp! Em câm miệng!”
Lần này là Giản Lộ cười lạnh: “Vì sao không? Bị em nói trúng có phải không?”
Lâm An Thâm mạnh tay bắt lấy vai Giản Lộ, trán nổi lên gân xanh.
Giản Lộ dùng sức tránh anh ra, trừng mắt với anh, đôi mắt nghẹn đãhồng lên: “Thì ra đây là nguyên nhân mấy hôm anh đi sớm về trễ… Lâm AnThâm, rốt cuộc em cũng biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, có phải anh ở đây tìm chứng cứ, để lại không gian tự do cho em, rồi yên lặng ở mộtbên xem em với Triệu Lãng có thật tiến thêm một bước hay không, có thật ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với anh…!”
Lâm An Thâm quay mặt sang một bên, cảm thấy đầu mình lại càng lớn ra, lời nói của cô, ánh nhìn của cô giống như lưỡi dao cứa vào tim anh.
“Lâm An Thâm, vậy chứng cứ của anh đâu… Anh cho rằng em… thay lòngđổi dạ sao?” Giản Lộ không kìm được, nghẹn ngào, nước ở hốc mắt chảy ralại càng nhiều, muốn bướng bỉnh kìm lại nước mắt này, nhưng mà lời vừanói ra, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.
Nếu có một người như vậy, bạn thương hắn, yêu hắn, ngay đến cả tráitim mình cũng muốn mang ra làm minh chứng, nhưng mà hắn vẫn nghi ngờ.
Cái loại đau đớn này, rốt cuộc có thể đau đến mức nào…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]